Tĩnh lặng....
Không khí im lặng tới mức kỳ quái, không còn đánh nhau, ai ai cũng đứng đơ một chỗ, ngay cả một ngọn gió nhẹ cũng không thổi qua nơi này, ngột ngạt đến khó thở.....
“Chào buổi sáng, sao vậy?” Tĩnh vẫn đứng trên không, cô nghiêng đầu nhìn một lũ đứng như tượng phía dưới...
“Tại sao? Ngươi... kẻ nào mà dám hỗn láo bên trong thủ đô của đất nước hả?!?” tên đội trưởng của Nghi gia giật mình đầu tiên, hắn lớn tiếng hét lên làm tất cả tỉnh lại....
“Các ngươi!” Tĩnh chỉ ngón tay xuống đám Nghi gia, liếc mắt nhìn khinh miệt “Ta ghét các ngươi” nói một câu ngắn gọn và súc tích, sau đó cô hạ xuống đứng bên cạnh mấy người Thiên Tinh bang, cười nhẹ, tiếp tục nói “Cho nên ta về phe bên này” bân quơ như mấy đứa trẻ đang chia phe chơi trò chơi, hành động của cô khiến cả lũ nói không nên lời... Vụ gì đây trời! Nhỏ này ở đâu ra vậy? Mình đang đánh nhau mà đúng không?
“À này cô bạn nhỏ, em đang làm gì vậy?” Một cậu thanh niên khá là cao cúi đầu thì thầm hỏi cô....
“Đang kéo dài thời gian á” Tĩnh không suy nghĩ gì liền nhỏ giọng trả lời...
“Kéo dài thời gian?”
“Để đi ăn trộm ấy mà, sẵn tiện giúp mấy ông anh luôn...”
“Chúng ta có quen nhau hả?”
“Đâu có..”
Hai người một cao một thấp thì thầm thủ thỉ trong khi tất cả ánh mắt đều đã dồn về phía bọn họ...
“Đừng nhìn đừng nhìn, tôi có cái này hay hơn để mọi người làm nè” Khá là ngột ngạt khi bị một đống người nhìn, Tĩnh lại nghĩ ra một trò hay khác...
Cô vỗ tay một cái, bên Thiên Tinh thì không thấy gì nhưng đám Nghi gia đột nhiên rục rịch, chúng cảm thấy cả người nặng trĩu, các phân tử ma pháp trong không khí dường như không nghe lời như trước, không thể kích hoạt được ma lực!
“Đánh đi đánh đi! Đánh bầm dập chúng đi! Cái tội ức hϊếp trẻ nhỏ!” Kêu lớn một tiếng, nhóm Thiên Tinh đã nhận ra đối thủ không thể sử dụng ma pháp, họ cũng liền không dùng ma pháp, lấy nắm đấm đập chúng cho thật đã tay! Răng rắc! Tiếng bẻ ngón tay vang lên, sát khí bừng bừng, mặc kệ cô bé kia có ý đồ gì, bây giờ nhân cơ hội đánh cái đã!
Ầm! Binh! Bốp! Bốp!
Đương nhiên mấy tên công tử hộ vệ suốt ngày ăn chơi vênh váo thì làm sao mà đánh đấm lại một đám xem việc đánh nhau là cơm bữa như Thiên Tinh, bị đập cho một trận ra trò là điều không thể tránh khỏi...
Ông anh cao cao bên cạnh Tĩnh vẫn không rời nửa bước, cô biết ổng đang canh chừng mình...
“Mà nè, sao mấy người lại đánh nhau vậy? Chẳng phải nghe nói quan hệ hai bên rất tốt sao?” nổi máu tò mò, cô hỏi thăm ông anh bên cạnh...
“Tốt cái chỗ nào chứ!” nhíu mày mắng một câu, xem ra ổng khá là bực mình nha...
“Ể, vậy à? Kể tui nghe được hông?”
“Chỗ này ồn lắm, qua bên kia đi” chỉ tay vào một cái quán trống không, trong đó còn một bộ bàn ghế bên ngoài vẫn chưa bị phá hoại, cả hai dắt nhau đi tới chỗ ngồi tám chuyện trong khi cả lũ đằng sau đang đánh nhau túi bụi....
“Xin chào! Anh là Hà Triết, Ma Pháp sư Ma Đạo sĩ cấp A, thủ lĩnh tạm thời của Thiên Tinh bang”
“Chào anh, ta là Tĩnh, Ma Pháp sư Ma Đạo Sĩ cấp B” vớ một phát là gặp ngay thủ lĩnh? Cô chẳng biết cái này là cái nghiệp gì nữa...
“Vậy ra là anh đoán đúng rồi nhỉ?” Hà Triết híp đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn cô bé đối diện....
“Đúng vậy, là cưỡng chế thăng cấp đấy” Giọng nói bân quơ với nụ cười nhẹ, Tĩnh ngồi chống cằm trả lời...
Hà Triết im lặng một hồi lại lên tiếng “Mà, không biết em đang suy tính cái gì nhưng cũng rất cảm ơn em đã cho bọn anh cơ hội trút giận, chắc mấy thằng đó đánh đã tay lắm” anh nhìn vào đám bụi dày đặc phủ đám người đang đánh nhau, cười một cái...
“Ay, nếu như không nhầm thì em nghĩ mình là kẻ gián tiếp gây ra trận đánh nhau này a” Tĩnh nhớ lại cái lũ mà cô đập tối qua, bất giác nói....
“Không lẽ em.... Là người đã phế cái chân của thằng Nghi Hiên đêm qua?”
“Ô, vậy thì hiểu rồi”
Nói đơn giản thì hẳn là như vậy: Nghi gia đã làm gì đó khiến thủ lĩnh của Thiên Tinh đi mất, sau đó đưa người của chúng vào nội bộ Thiên Tinh, bởi vì tối qua cô phế một tên của bọn cúng đưa vào nên chúng lấy cớ là người của Thiên Tinh đánh người trong gia tộc nên tới trừng phạt, hèn gì thái độ hống hách như vậy....
“Hở” quay đầu lại nhìn ánh mắt kiểu đã hiểu rồi của Tĩnh, cô nhóc hiểu cái gì vậy? Anh vẫn chưa có kể gì hết mà?
“Lúc đầu thì khá là không chắc nhưng nghe ông anh xác nhận thì xác định là tôi nghĩ đúng rồi” Tĩnh nhìn về phía xa xa hướng dinh thự Nghi gia, xem ra bọn họ xong việc rồi, cô đứng phủi phủi tay “Xong rồi, tôi thu kết giới lại đây”
Một lần nữa bay lên, Tĩnh giơ tay thu lại bốn viên đạn ở bốn góc đã bắn lúc trước, mất đi trụ giữ khiến kết giới tan biến trong phút chốc, đám người Nghi gia ngay lập tức vọt chạy, nãy giờ chúng đã cô gắng chạy bao nhiêu lần nhưng lại bị kết giới ngăn lại, kết cục là ăn hành một trận, bây giờ khẳng định là về nhà cha mẹ nhận không ra luôn....