"Ôi trời, sắp đánh nhau rồi!"
"Đi mau lên!"
Ba người đang đi thì gặp trúng dòng người đang chạy ngược lại, nghe loáng thoáng họ nói cũng đủ hiểu na ná vấn đề rồi....
Nhanh chân chạy tới phía trước hóng hớt, hai nhóm người đứng đối đầu, một bên mặc một bộ đồng phục màu đen, bên còn lại thì ai ai cũng có tóc vàng, có lẽ là một gia tộc...
"Là Nghi gia!" Lăng Thần vừa thấy đám người tóc vàng liền thốt lên, mấy tên đó kẻ nào cậu cũng biết... "Còn bên kia là... Thiên Tinh bang?" Cậu nhíu mày khó hiểu, chẳng phải Nghi gia và Thiên Tinh bang cùng một phe phái sao, sao hôm nay lại đối đầu, lại căng thẳng thế kia?
"Hửm, cậu vừa nói Nghi gia?" Tĩnh nở nụ cười sáng lạn hỏi lại cậu, ôi trời... Chắc chắn bả đã nghĩ ra trò hay nữa đây... Lăng Thần gật gật đầu.
"Thế cậu nói xem đây có phải toàn bộ lực lượng của Nghi gia không?" Lại hỏi một câu hỏi không liên quan, nhưng cậu cũng bình tĩnh trả lời "Không hẳn, chỉ mới một nửa, nhưng theo tôi nghĩ thì số còn lại là trong đội tuần tra, vậy thì chẳng phải dinh thự của gia tộc có rất ít người thủ hộ sao?" Lập tức hiểu được ý của Tĩnh, cậu dường như đã đoán ra gần hết mấy thứ trong đầu cô rồi, không tồi không tồi....
"Vậy thì kế hoạch thế này, tôi sẽ quấy rối chỗ kia để bọn chúng về trễ một chút, lão đầu mang Lăng Thần đi ăn cắp lại bản khế ước!" Hoàn hảo! Không tốn một xu nào!
"Gì gì gì?!? Ngươi nói ta phải đi trộm đồ với thằng nhóc này á hả? Tôn trọng người già đi chứ!?" Hà Ngọc lão đầu khá là bực khi ông đã cấp SS mà còn phải đi trộm, đùa à?
"Không không, ông chỉ cần đảm bảo cậu ta còn sống trở về là được rồi, còn việc ăn trộm thì để hắn tự lo" Tĩnh nhanh chóng dỗ dành lão đầu nóng tính, đây cũng là một cơ hội để Lăng Thần rèn luyện đi, phải lợi dụng mọi hoàn cảnh chứ...
Hà Ngọc nghe tiểu ác kia lập kế hoạch mà không khỏi có chút tán thưởng, tận dụng tất cả mọi thứ, vừa lấy được thứ mình muốn, vừa rèn luyện đàn em, vừa có thể kết giao với Thiên Tinh bang, lại vừa không mất xu nào, một tên trúng bốn đích! Quả là một cái đầu óc kinh người....
"Chốt vậy nhé! Thế chúc hai người may mắn! Tôi đi phá phách một chút đây!" Vỗ tay chốt đơn, Tĩnh quay người đi về phía đang chuẩn bị đánh nhau, lão đầu thì xách cổ Lăng Thần bay về phía khác, bắt đầu chơi nào!
Tĩnh nhảy lên một cái toà nhà gần đó, mang súng móc từ trong vòng không gian kết nối với phòng của cô, một khẩu súng trường bạc, nhìn kỹ sẽ nhận ra đây là khẩu súng cô dùng để kết thúc trận chiến ở tinh cầu, không ngờ vụ nổ lớn như vậy mà nó lại chẳng hề hấn gì, đến cả cô cũng bất ngờ....
Bật chế độ giảm thanh, bắn bốn viên đạn vào bốn góc xa xung quanh hai đám người, bọn họ bắt đầu động thủ rồi, hai bên giao chiến khá là kịch liệt....
Cô cất súng đi, rút ra một mảnh vải đen, bịt mắt lại, rồi lấy thêm một cây gậy gỗ cầm trên tay, nhảy xuống bên lề đường, không ai để ý rằng từ đâu đã xuất hiện thêm một bé gái mù đang đi về hướng bọn họ....
Cạch cạch! Âm thanh gậy gỗ gõ nhẹ trên nền đất, Tĩnh bước từng bước chân thật cẩn thận đi về phía có tiếng động phát ra, nhíu mày một chút, mím môi một chút, tỏ vẻ lo ngại một chút, hoàn hảo!
Càng lúc càng gần, đám người đang đánh nhau đã nhìn thấy cô...
“Ê nhóc! Ở đâu ra vậy? Đi chỗ khác chơi!!” một người trong Thiên Tinh bang hét lớn....
Bên Nghi gia thì hình như rất muốn cô tới đó thì phải, huh, để xem bọn họ định giở trò gì....
Giả vờ hoản loạn chạy về phía nhóm người tóc vàng, kỳ quái là dù các loại công kích đầy trời thế nhưng lại chẳng cái nào đánh trúng cô....
Ầm ầm! Đùng!!
Vυ"t một tiếng, một tên tóc vàng bên Nghi gia chụp lấy Tĩnh “Đội trưởng! Bắt được một đứa nhóc a!” hắn kêu lên với một lão trung niên ở xa xa....
“Tốt lắm! Mang nó tới đây! Kết thúc trận chiến ở đây thôi!” bọn hắn đang gặp bất lợi rõ rệt, không ngờ đám nhóc tì đó lại có khả năng thực chiến rất cao, vượt cấp chiến đấu mà còn áp đảo như vậy, kéo dài sẽ thua mất...
Tên kia nhanh chóng xách cổ Tĩnh vượt qua nửa đám người để tới chỗ lão đội trưởng, ông ta nắm lấy tóc cô, giơ thật cao lên, hét lớn “Dừng hết lại cho ta!” tiếng hét của lão đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều định dừng chiến đấu một nhịp, nhưng nhìn thấy Tĩnh thì bên Thiên Tinh dừng hẳn lại, có vài người bị Nghi gia thừa cơ hội đánh trọng thương.....
“Haha! Còn không mau đầu hàng?! Không phải tên thủ lĩnh nhát cấy của các ngươi đã từng nói là không được đánh chết người thường hay sao? Quỳ hết xuống cho ta!” bọn nó dám xem thường uy quyền của ông, vậy giờ hãy để chúng chịu khổ vì một tên thủ lĩnh ngu ngốc đi, cái gì mà không gϊếŧ người thường cơ chứ? Lũ ngu!
Ông ta chỉ bận tự giương tự đắc mà quên để ý tới đứa trẻ trong tay từ nãy tới giờ không hề phát ra tiếng hét sợ hãi, thậm chí còn không có run bần bật như mấy đứa nhóc khác...
“Hihi” Tĩnh cuối cùng cũng lên tiếng, tiếng cười như ma như quỷ không lớn nhưng lại vang vẳng trong tai từng người, cô kéo khăn bịt mắt xuống, móc cái kính trong túi đeo lên, đôi mắt chuyển sang màu đỏ máu....
Cùng với tiếng cười là xung quanh có bốn cột sáng đang dần cao lên và tụ lại một chỗ, tạo thành một kết giới hình kim tự tháp màu xanh nhạt, nhốt tất cả ở bên trong....
Ma lực trong người Tĩnh đột nhiên tăng cao đến chóng mắt, từ một người bình thường trở thành một Ma Đạo sĩ cấp S?! Đùa gì vậy!
Cô bay lên không trung, thoát khỏi sự khống chế của tên đội trưởng, nở một nụ cười tỏa nắng “Chào mừng đến với không gian của ta!”