Chương 1: Thiếu Tướng

Vù vù..

- Tất cả nghe lệnh! Tử thủ cho đến khi viện binh đến! - Âm thanh máy móc vang vọng khắp thành phố không một bóng người.. Khói bụi mù mịt, tiếng súng nổ đùng đoàng, âm thanh xé gió của những chiếc phi cơ không người lái lượn lờ trên bầu trời đang nả những tia sáng khổng lồ mang tính hủy diệt liên tục vào mạng lưới bảo vệ xung quanh thành phố hoang tàn..

- Cảnh báo! Cảnh báo! Tầng bảo vệ cuối cùng đã xuất hiện tình trạng rạng nứt! Đề nghị chuẩn bị tinh thần để đối kháng! -Lại là âm thanh máy móc, tình hình ngày càng tệ hơn..

Tại trung tâm điều khiển..

"Viện binh khi nào sẽ đến?" Một cô gái trẻ ngồi vừa đưa lệnh vừa hỏi..

"Vẫn chưa có tin báo về ạ!" Cậu thanh niên bên cạnh cô sắc mặt trắng bệch trả lời..

"Chết tiệt! Chúng ta sắp kh-!" Chưa nói hết câu, cô lập tức im bặt, nhanh chóng đứng thẳng dậy, tư thế nghiêm và động tác chào.. Tất cả những người trong phòng cũng vậy..

Cốc cốc! Một cô gái trẻ với mái tóc đen dài ngang lưng, khoác trên mình bộ đồng phục quân nhân đúng chuẩn, và chiếc huy hiệu trên ngực áo.. "Thiếu tướng!" Tất cả cùng đồng thanh chào..

Cạch! Cánh cửa trong suốt nhanh chóng được mở ra, vị thiếu tướng trẻ bước vào, gật đầu ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, cô đi tới máy chủ ở trung tâm căn phòng..

- Đã xác nhận danh tính! Xin chào thiếu tướng! Mời cô ra lệnh! -

"Kết nối với hệ thống của ta, ta sẽ trực tiếp chỉ huy!" Giọng nói không cao không thấp, cô ra lệnh nhẹ nhàng nhưng lại đầy trang nghiêm..

- Đã rõ! -

"Đội điều hành! Khởi động hệ thống pháo siêu âm!"

"Rõ!"

Nhìn lên vết nức ngày càng lớn trên tấm chắn bảo vệ "Đội 7 cất cánh! Không được rời khỏi phạm vi tầm ngắm của pháo siêu âm!" Ra hai lệnh liên tiếp, thiếu tướng liền biến mất khỏi căn phòng, âm thanh máy móc báo cáo tình hình vẫn liên tục vang lên, mọi thứ vẫn đang vượt tầm kiểm soát nhưng mọi người ở đây không còn lo âu như trước nữa..

Họ có lòng tin tuyệt đối với vị thiếu tướng trẻ kia..

Trên bầu trời..

Khói vẫn bay mù mịt, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy một bóng người đang đứng giữa không trung, cô là Tĩnh, nữ thiếu tướng trẻ nhất của Tinh cầu X, cô đang vác trên tay một khẩu súng dài..

"Fry, kiểm tra tình trạng của cơ thể." Thấp giọng nói một mình, không hề có ai trả lời nhưng trong đầu cô đã vang lên âm thanh của hệ thống - Đã rõ! Hiện tại cô bị gãy 3 xương sườn, xương đùi có một vết nức, thể lực còn lại 34%, các cơ bị tổn thương nặng do chiến đấu quá cấp tốc và cưỡng chế vượt giới hạn 2 lần, đề nghị cô nghỉ ngơi ngay-

"Ra vậy" Ngày hôm qua, ngay khi nhận được tin cầu cứu của thành phố Z, cô nhanh chóng xuất phát với gần một nửa đội quân của cô, không nghĩ tới nửa đêm lại bị đột kích, đội ngũ không còn ai còn sống, chỉ mỗi cô đến được đây.. "Xem ra.. tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng.." Không lâu trước Đại tướng qua đời không rõ nguyên nhân, tên Thượng tướng mới lên thì lại là một kẻ não tàn, hàng phòng ngự của Tinh cầu cũng vì vậy mà giảm đến mức khủng hoảng, tất cả người dân đều được di tản đến tầng ngầm trong lòng đất.. "Chật.." Nhíu mày nhìn một đạo quân khổng lồ đang đổ bộ xuống từ trên trời "Fry, nếu thành phố Z thất thủ thì sao?" Im lặng một lúc, Fry hoàn thành tính toán liền trả lời -Tinh cầu ngay lập tức sẽ bị chiếm đóng! -

"Vậy à.. Xem ra không còn cách nào khác nhỉ.." Nhắm lại đôi mắt với hàng mi cong dài "Tất cả nghe lệnh! Hủy mọi hoạt động phản công! Nhanh chóng tìm nơi trú ẩn! Chuyện ở đây.. Ta lo!" Đùng một tiếng, tất cả quân nhân đều đứng hình, họ không hiểu ý của Thiếu tướng, nhanh chóng hủy toàn bộ hoạt động và tập trung đi tới nơi trú ẩn, trong lòng họ đã chuẩn bị để cùng Thiếu tướng tử thủ thành phố Z, không ngờ cô ấy lại ra lệnh như vậy, họ biết chắc rằng mình sẽ không thắng nổi, bất giác nhớ lại những người đồng đội đã hi sinh trên tiền tuyến, quân địch thật sự quá mạnh!

- Thiếu tướng đại nhân! Đề nghị cô không nên sử dụng sức mạnh đó, với tình trạng này, cô sẽ chết! - Fry lần đầu tiên không có lệnh mà lên tiếng..

"Fry, trả lời câu hỏi của ta"

- Vâng-

"Theo tính toán của cô thì đây có phải là toàn bộ đạo quân của chúng?"

- Đúng vậy-

"Thế nếu tiêu diệt toàn bộ chúng thì sao nhỉ?"

- Tinh cầu chắc chắn sẽ có thể phản công lại-

"Vậy à"

- Xin cô hãy đợi thêm chút nữa, tôi đã sớm gọi viện binh rồi, họ sẽ đến ngay thôi! -

"Không! Họ chắc chắn không đến kịp, ở một nơi xa như thế này.." Tĩnh nhanh chóng bay khỏi vòng bảo hộ, càng lúc càng cao, cô dừng lại khi mình đã cao ngang với những chiếc phi cơ khổng lồ chở đầy quân lính..

Nhếch mép nhìn mấy con rùa mang cơ giáp nặng trịch bay ra khỏi phì cơ và hướng cô tấn công, nhưng khoảng cách khá là xa khiến chúng phải đến gần hơn..

Nâng súng trên tay -Đã khóa mục tiêu- Fry xác nhận..

"Nữ thần hắc ám, xin hãy ban "phước" cho những kẻ dám xâm phạm tinh cầu của ngài, để chúng biết được cái giá phải trả cho hành động ngu xuẩn này" Nhẹ nhàng đọc một câu cầu nguyện "Bộc phá giới hạn! Toàn lực!" Hàng loạt vòng tròn với những hoa văn kì lạ và đủ hình dạng lớn nhỏ xuất hiện trước nòng súng, đôi mắt cô hóa thành màu vàng kim -Quá trình nạp năng lượng hoàn tất! Khai hỏa! - Âm thanh của Fry một lần nữa phát ra trong đầu..

"Vĩnh biệt.."

- Cảm ơn cô vì đã tạo ra tôi, Thiếu tướng đại nhân.. -

ĐÙNG! ĐOÀNG! ẦM ẦM!

Khói bụi phủ khắp một vùng trời rộng lớn, trong hầm trú ẩn, những quân nhân xếp hàng ngay ngắn, đứng thẳng người, mắt hướng về phía bầu trời cao, nghiêm một động tác chào, họ không biết chuyện gì xảy ra ở ngoài kia, có vài nữ quân nhân đã run rẩy và hai hàng nước mắt chảy dài trên má họ..

Nữ Thiếu tướng trẻ, Tĩnh, cô sẽ là người hùng sống mãi trong tim họ..

* * *

Vụ Châu, nơi cực Bắc lạnh nhất đại lục, trong một căn hầm nhỏ bên dưới lớp tuyết dày đặc..

Tóc! Tóc!

Mùi máu tanh nồng nặc, âm thanh những giọt máu nhỏ lách tách vào trong một cái chén..

Tĩnh: "..."

"Chị tỉnh rồi à.." Một bé gái ngồi xổm trên sàn mặc cho mái tóc đen dài quét hết xuống đất, trước mặt con bé là cái chén đựng đầy máu đang chảy từ trong tay nó..

"Sao ta lại ở đây?" Lê tấm thân đầy thương tích ngồi dậy, Tĩnh đề phòng hỏi..

"Em đã cứu chị đó"

Tâm động một cái, Fry ngay lập tức báo -Tôi không thể định vị vị trí của chúng ta, dường như ta đã đi quá xa khỏi tinh cầu rồi- Nhận lại một thông tin không hề tốt chút nào..

"Bằng cách nào?"

"Năng lực bẩm sinh của em" Cô bé vẫn bình tĩnh trả lời mặc cho gương mặt ngày một trắng bệch..

"Thế em muốn đổi lại thứ gì?"

Cạch! Chén máu được đặt trước mắt cô "Xin chị hãy uống nó, nó sẽ cho chị biết em muốn gì.." Nói xong câu đó, cô bé liền biến thành cát bụi, đó là cái giá phải trả cho việc xuất huyết tinh ra ngoài..

Tĩnh ngồi trên nền đất lạnh băng, cô biết với vết thương của mình mà còn ở cái nơi khắc nghiệt này thì đường nào cũng chết, không bằng liều một phát..

Cạch! Cầm cái chén máu lên, tay cô run run vì cái lạnh, không biết đây là chỗ quái nào mà lạnh kinh khủng! Thế mà chén máu lại không đông lại.. Kề vành chén lên môi..

Ực ực ực! Khoé môi chảy ra một đường máu, mùi tanh nồng lên mũi, hương vị tanh tưởi lấp đầy khoang miệng rồi từ từ xuống tới cổ họng và rơi vào dạ dày..

Lau đi vệt máu trên môi, thật sự, cô chưa bao giờ uống máu vào, chỉ toàn nhổ ra thôi, cảm giác rất ư là mới lạ..

Nhưng chưa cảm khái được lâu, thịch! Cả cơ thể cô như bị trăm triệu cây kim đâm vào, chỗ nào cũng đau đến mức chết đi sống lại, máu huyết trong người cứ như chảy loạn hết cả lên!

Tĩnh nằm co người trong một góc, mặc cho cơn đau đang hành hạ thể xác, cô không cho phép bản thân hét lên, cô không biết đây là nơi nào, bên ngoài liệu có thứ gì nguy hiểm hay không, phòng ngừa chính là vạn nhất..

- Thiếu tướng! Phát hiện cơ thể cô đang diễn ra tình trạng thay đổi tế bào, đột biến thành chủng tộc mới! -

"Đột.. biến? T.. Tộc nào? Hộc!" Cô khó khăn rít từng chữ qua kẻ răng..

- Đang xác định.. Đã xác định! Cô đang đột biến: Huyết Tộc Thuần huyết! -