Trong lúc suy nghĩ, Vinh Đào Đào cảm thấy mình được đỡ bả vai đưa ra ngoài sân vận động.
Nhìn thằng nhóc mơ mơ màng màng trước mặt, trong lòng người binh sĩ đạo hồn cũng đầy cảm khái, cũng ngập tràn cảm giác thành tựu, anh ta nói: “Em phải nhớ rõ thứ tự mở rãnh hồn của mình, điều này rất quan trọng với em đó!”
Đúng là như vậy, rãnh hồn không thể khảm một cách tùy ý được.
Khi bạn là Hồn Tốt, bạn chỉ có thể sử dụng 1 rãnh hồn, cũng chính là rãnh hồn được mở ra đầu tiên.
Bước vào cảnh giới Hồn Sĩ, lại có thể sử dụng thêm 2 rãnh hồn, cũng nhất định phải là rãnh hồn số hai, số ba mà bạn mở ra.
Đến cảnh giới Hồn Úy, tăng thêm 3 rãnh hồn, theo thứ tự mở ra lúc trước.
Trong thế giới mà nhân loại mở ra được từ 1 đến 4 hồn rãnh là phổ biến này, tuyệt đại đa số người sau khi bước vào cảnh giới Hồn Úy là cơ bản đã dùng hết rãnh hồn toàn thân rồi.
Nhưng Vinh Đào Đào thì khác, cảnh giới Hồn Úy có thể lợi dụng đến 6 rãnh hồn, điều này hiển nhiên là không đủ, dù sao, hồn võ giả sau khi trưởng thành có thể tăng thêm từ 1 đến 3 rãnh hồn so với số lượng cơ sở ban đầu.
“Dạ… Dạ…” Vinh Đào Đào lấy lại tinh thần, vội vàng đáp lại, sau đó nói với binh sĩ: “Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo, đây là công việc của anh, cũng là vinh hạnh của anh!” Binh sĩ gật đầu cười, so với nửa tiếng trước, người binh sĩ lúc này hiền lành và dễ gần hơn không ít.
Vinh Đào Đào đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cậu cố gắng quay đầu, ánh mắt lướt qua sân vận động tìm kiếm nhưng chẳng thấy một bóng người nào, ngược lại trên sân khấu có một đám tai to mặt lớn vừa đứng dậy, xem ra chuẩn bị chuyển chỗ rồi.
Người binh sĩ có vẻ đã hiểu Vinh Đào Đào đang nghĩ gì, anh bảo: “Em là người cuối cùng, trụ được lâu nhất.”
Vừa nói, binh sĩ vừa đỡ vai Vinh Đào Đào đi vào khu dạy học.
Hồn lực trên sân cỏ sung túc lại hỗn loạn, không thích hợp để đám trẻ vừa mới thức tỉnh này ở lâu. Bọn họ bắt buộc phải rời khỏi sân cỏ, lúc này, các học sinh thức tỉnh thất bại đã được đưa vào lều hỗ trợ y tế của quân đội, còn những học sinh đã thức tỉnh thì sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lát sẽ được đưa đến hội trường lớn của khu dạy học.
Ở đó, sĩ quan còn rất nhiều điều phải dặn dò, đối với những đứa trẻ vừa mới thức tỉnh trở thành hồn võ giả mà nói, hiện giờ chúng cần nhất là một tiết học về tư duy đạo đức.
Tối thiểu cũng phải có người dằn mặt chúng, cho chúng biết sự thay đổi về thân phận này rốt cuộc có ý nghĩa thế nào.
Sau khi trở thành hồn võ giả, bạn đã biến thành thần trước mặt người bình thường, thậm chí có thể tùy tiện quyết định sự sống chết của người bình thường.
Cũng chỉnh bởi vì như thế mà sự hạn chế của thế giới này đối với hồn võ giả mới nhiều, yêu cầu đối với hồn võ giả trên phương diện pháp luật, đạo đức cũng càng thêm khắc nghiệt, tối thiểu trên lãnh thổ Hoa Hạ là như vậy.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tiết giáo dục tư duy đạo đức này cũng sẽ đi theo những đứa trẻ ở đây lên cấp Ba rồi đại học.
…
Khi binh sĩ một tay đỡ Vinh Đào, một tay đẩy cửa hội trường lớn ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lại.
Không phục, giật mình, ghen tị, ghen ghét…
Đủ loại ánh mắt rơi xuống người Vinh Đào Đào, làm da đầu Vinh Đào Đào tê dại một hồi.
Hội trường vốn đang an tĩnh, đột nhiên bùng nổ những tiếng bàn tán xôn xao.
“Tao biết ngay là nó mà!”
“Ha ha, không phục cũng không được, dù sao người ta cũng có một bà mẹ như vậy.”
“Thằng chó này, tao sắp ngồi đây được 20 phút rồi, nó mới vào…”
“Đào Đào trâu bò! Là đàn ông phải kiên trì được nửa tiếng chứ!”
Một tiếng huýt sáo vang lên, tiếng hô to kia vang vọng hội trường, theo hướng giọng nói truyền tới, các binh sĩ đứng trong hội trường lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn thằng bé kia.
Thiếu niên kia lập tức cúi gằm xuống, chôn mặt xuống cổ, không dám thở mạnh.
“Ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha!” Mặc dù trong lòng các học sinh đang chất chứa đủ loại tâm trạng, gặp cảnh này cũng đều cười to.
Vinh Đào Đào nghiêng đầu nhìn về phía các bạn lớp mình, không hề bất ngờ, thằng kia chính là Lý Văn - thằng nghịch nhất lớp cậu.
Có tư cách ngồi vào hội trường này, đương nhiên đối phương cũng đã trở thành một hồn võ giả, chỉ không biết nó đã thức tỉnh được mấy rãnh hồn rồi.
Ánh mắt Vinh Đào Đào không thể không nhìn sang đôi uyên ương đứng cạnh Lý Văn.
Nói là kim đồng ngọc nữ cũng chưa đủ.
Tôn Hạnh Vũ tóc ngắn xinh xắn, có một cặp mắt to cực kì mỹ lệ cùng với Lý Tử Nghị có sắc mặt nghiêm túc, khá tuấn tú.
Hai đứa này, đút cơm chó cho các bạn học gần ba năm giời!
Trong lớp, thậm chí cả khối đều biết đôi thanh mai trúc mã này, hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng, cả trong học tập lẫn sinh hoạt.
Nói cách khác, nếu nhà vệ sinh nữ cũng cho nam đi vào, Vinh Đào Đào tin chắc, sau khi hết giờ, người đi vệ sinh cùng Tôn Hạnh Vũ chắc chắn sẽ là Lý Tử Nghị…
Lý Tử Nghị không hay nói, mặc dù bộ dạng rất tuấn tú, nhưng cả ngày nó toàn xị mặt, trông rất là khó gần, suốt ba năm cấp Hai, không thấy xung quanh nó có bạn bè gì.
Tôn Hạnh Vũ thì khác hẳn, quan hệ xã giao đặc biệt tốt, tính cách cô nàng rất hoạt bát, thích cười, thích đùa, cực kì được hoan nghênh.
Không chỉ một lần Vinh Đào Đào nghe thấy các bạn bàn tán sau lưng, rằng Tôn Hạnh Vũ bị heo bắt cóc, nhưng ai bảo người ta là người một nhà chứ, đã dính lấy nhau từ bao giở bao giờ rồi.
Sự thật chứng minh, có thể đánh bại yêu sớm, chỉ có thanh mai!
Nếu như thanh mai trúc mã còn chưa đủ, vậy thêm một cái thông gia từ bé!
Nhà trường, giáo vụ đã nhiều lần đi tìm phụ huynh Tôn Hạnh Vũ, nhưng sau này, nhà trường cũng rất ít quản hai đứa này, chỉ cần hai đứa đừng làm quá, giáo vụ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Có thể nhìn ra, đây rõ ràng là vì phụ huynh người ta cũng cho phép.
Yêu sớm sao?
Ha ha, chuẩn là rất sớm!
Đấy phải kể từ hồi chúng nó còn mặc tã kìa…
Vừa nghĩ, Vinh Đào Đào được binh sĩ chỉ dẫn đi đến chỗ ngồi dành cho lớp mình, lúc đi ngang qua Lý Văn còn đập tay một cái.
Điều thú vị là, khi Vinh Đào Đào đi ngang qua chỗ của Lý Tử Nghị, còn nghe được đối phương hừ lạnh một tiếng.
“Hừ!” Nhìn Vinh Đào Đào đi qua trước mặt, Lý Tử Nghị hừ một tiếng, không nặng không nhẹ.
“Bộp!” Tay phải của Tôn Hạnh Vũ đánh lên đùi của Lý Tử Nghị, cô bất mãn nhìn Lý Tử Nghị một cái, tay trái cô vươn ra, cầm lấy cánh tay của Vinh Đào Đào, khẽ dùng sức đẩy cậu về trước, ngăn cản cuộc xung đột nhỏ rất có khả năng sẽ xảy ra này.
Giữa Vinh Đào Đào và Lý Tử Nghị có một ít khúc mắc.
Ờ thì cũng đúng, trên thực tế, có rất nhiều bạn khác cũng có khúc mắc với Lý Tử Nghị. Dù sao Tôn Hạnh Vũ xinh đẹp như thế, tốt tính như thế lại là hoa thơm có chậu từ lâu.
Nhưng Vinh Đào Đào khác với bọn họ, khúc mắc giữa cậu với Lý Tử Nghị phần lớn là ở phương diện so tài cơ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm Vinh Đào Đào không đủ tự tin đối với kỹ thuật phương thiên họa kích của mình. Những người cậu đánh bại bằng phương thiên kích, phần lớn là kiểu người như Lý Tử Nghị.
“3 sao – Đã đủ” rốt cuộc là trình độ thế nào chứ?
Một học sinh cấp hai như Lý Tử Nghị hiển nhiên không phải hòn đá thử vàng tốt nhất.
Vinh Đào Đào nhìn thoáng qua Lý Tử Nghị mặt bí xị, lại cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt trên cánh tay mình của Tôn Hạnh Vũ, cậu nhếch miệng, không nói gì mà rảo bước tiến lên, ngồi vào một cái ghế trống.
Thực ra, bên cạnh Tôn Hạnh Vũ cũng có một cái ghế trống, nhưng Vinh Đào Đào bỏ qua, ngồi xuống cách đó một ghế.
So với Tôn Hạnh Vũ thì Vinh Đào Đào càng muốn ngồi sát bên cạnh Lý Tử Nghị. Võ nghệ của Vinh Đào Đào trong đám học sinh đồng lứa cũng ra gì đấy, nhưng còn thua võ mồm.
Nếu như có thể chọc cho Lý Tử Nghị nổi điện giữa hội trường lớn quy mô cả ngàn người này thì hẳn sẽ thú vị lắm nhỉ?
Trên bục sân khấu, vẫn là vị sĩ quan phụ trách nghi thức thức tỉnh kia.
So với hiệu trưởng và thầy cô thì bọn nhóc các cậu nghe lời các quân nhân này hơn.
Mà Vinh Đào Đào… không tránh được lại thả hồn lên mây…
Cái hồn đồ nội thị này rốt cuộc nghĩa là gì nhỉ?Mặc dù Vinh Đào Đào vừa trở thành một hồn võ giả, nhưng cậu có thể khẳng định cái gọi là nội thị hồn đồ này không phải ai cũng có!
Ba năm cấp Hai, Vinh Đào Đào không chỉ học mỗi kiến thức của xã hội loài người mà cậu cũng tiếp xúc và trau đồi rất nhiều tri thức liên quan đến hồn võ. Về khoản này, trường cậu làm rất tốt, bồi dưỡng rất toàn diện. Dù sao, đến lúc tốt nghiệp sẽ có trên dưới 50% học sinh trở thành hồn võ giả.
Nếu như ai cũng có hồn đồ nội thị, vậy thì vì sao Vinh Đào Đào chưa từng nghe đến nó chứ?
Nghĩ tới đây, Vinh Đào Đào lại không dám để lộ ra.
Có một câu rất hay, “trầm mặc mới phát tài”. Với tình hình trước mắt, đối với mình món đồ chơi này chỉ có lợi mà vô hại.
Ít nhất, nó vừa xuất hiện đã chỉ thẳng mặt mình bảo: “Mày không có thiên phú chơi phương thiên kích!”
Vinh Đào Đào bắt đầu sốt ruột không thể ngồi yên, cậu rất muốn lên mạng tìm kiếm thông tin về nội thị hồn đồ, nhưng mà… Vì hôm nay có nghi lễ thức tỉnh mà Vinh Đào Đào không mang điện thoại, trong túi chỉ có mấy đồng để lát còn đi xe buýt về.
Trên thực tế, Vinh Đào Đào có điện thoại cũng chẳng mấy khi dùng, chủ yếu là vì cậu không biết phải liên lạc với ai, điện thoại đối với cậu chẳng khác nào cái đồng hồ báo thức.
Cậu gần như dồn hết cả tinh lực vào làm bạn với phương thiên họa kích rồi.
Kết quả…
Anh bạn phương thiên kích hôm nay lại đâm cho Vinh Đào Đào một nhát đau nhói, xuyên tim.
Kích cặn bã!
Ba năm! Ròng rã ba năm!
Tao đến tay con gái cũng chưa được nắm, ngày ngày ôm ấp dỗ dành mày, kết quả mày lại đối xử với tao thế à?
Hợ. Nghĩ đến đây, Vinh Đào Đào lại lấy tay ôm ngực, cúi đầu đầy bi thương.
Bên cạnh cậu, cách một cái ghế trống, Tôn Hạnh Vũ quay sang nhìn, cặp mắt to tròn xinh đẹp kia chớp chớp, cô tò mò nhìn Vinh Đào Đào hỏi bằng giọng quan tâm: “Cậu sao thế? Thấy người không khỏe à?”
“Hả?” Vinh Đào Đào ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của Tôn Hạnh Vũ.
Nói thật, Vinh Đào Đào và Tôn Hạnh Vũ cũng không quen thân lắm đâu. Số câu nói giữa cô và cậu còn không bằng lúc cậu so tài với Lý Tử Nghị, lúc ấy lải nhải cà khịa nhau mãi mới chiến…
Lúc này, chẳng qua là lòng dạ thiện lương của thiếu nữ nổi lên mà thôi. Với cả, bọn họ vừa thức tỉnh, rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không ổn, cho nên Tôn Hạnh Vũ mới lo lắng như thế.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy bả vai của Tôn Hạnh Vũ.
Lý Tử Nghị đã dựa về sau, ôm lấy Tôn Hạnh Vũ, đồng thời cậu ta cũng nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Vinh Đào Đào: “Có bệnh thì đi trị đi!”
Nghe được chất giọng vịt đực khó nghe kia, Vinh Đào Đào đột nhiên có cảm giác ghê răng khó tả.
Hiển nhiên, Lý Tử Nghị đang thời kì vỡ giọng, mà còn là ở giai đoạn không êm tai gì cho cam.
Mái tóc ngắn đen nhánh kia, khuôn mặt sạch sẽ lại anh tuấn, dáng người cao lớn khỏe mạnh kia, rõ ràng không xứng đôi với giọng nói của thằng này…
Vinh Đào Đào nhếch miệng, quay đầu nhìn về phía huấn luyện viên trên sân khấu, miệng vẫn lẩm bẩm: “Một thằng cu rõ đẹp trai, đáng tiếc miệng lại không xứng…”
Lúc này đến phiên Lý Tử Nghị tỏ vẻ khó chịu, rõ ràng còn trẻ vậy mà đột nhiên thấy gan đau đau…
“Đáng ghét!” Tôn Hạnh Vũ trợn mắt nhìn Vinh Đào Đào một cái, nhỏ giọng bảo: “Không được nói Tử Nghị nhà tôi như thế!”
Vinh Đào Đào lại lần nữa lấy tay ôm ngực, lại bi thương cúi đầu: “Ôi…”
Được lắm, nhát dao này đâm nhanh thật!