Chương 2: Vẻ đẹp

Cấp độ cảnh giới của hồn võ giả đại khái được chia thành năm tầng.

Một là Hồn Tốt, hai là Hồn Sĩ, ba là Hồn Úy, bốn Hồn Giáo, năm là Hồn Tướng.

Trong mỗi cảnh giới lại chia thành bốn giai đoạn là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

Điều đáng chú ý là, ở cảnh giới thứ tư - Hồn Giáo lại được phân chia chi tiết hơn. Yêu cầu để thăng cấp ngặt nghèo làm người tức điên, độ khó cao đáng sợ.

Như thế cũng đủ hiểu Hồn Tướng là loại tồn tại kinh khủng cỡ nào.

Nói ngắn gọn, Từ Phong Hoa – người được xưng là hồn tướng số một biên thùy kia có thể xem như nóc nhà của hồn võ giả nhân loại.

Bà quả thực không thẹn với tên họ của mình.

Phong Hoa, chính là “phong hoa” trong “tuyệt đại phong hoa”.

Có một người mẹ như vậy cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh của Vinh Đào Đào nữa.

Con trai của Từ Phong Hoa.

Mấy chữ ấy làm bạn suốt những năm tháng thơ ấu của Vinh Đào Đào.

Người mẹ uy danh hiển hách ấy vẫn luôn là ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu của Vinh Đào Đào, làm cậu không dám lười biếng đến nửa giây. Không được làm mất mặt bà, lúc nào cũng phải hành động hợp với tiêu chuẩn con trai của Từ Phong Hoa.

Cho dù Vinh Đào Đào có xuất sắc thế nào thì đó cũng chỉ là chuyện đương nhiên.

Mà khi Vinh Đào Đào làm không tốt hả, ấy mới thực sự là ác mộng.

Tin đồn, những lời chế giễu ngấm ngầm, cảm giác lúc ấy… chỉ có một mình Vinh Đào Đào mới có thể hiểu được.

Vậy mà mẹ Vinh Đào Đào vừa sinh cậu ra chưa đầy một năm đã bỏ cậu lại mà đi.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, Vinh Đào Đào chưa từng gặp mẹ bao giờ, cậu chỉ có thể nhìn thấy mẹ mình trong album ảnh gia đình và trong sách giáo khoa.

Ròng rã mười lăm năm, nếu như không phải có đủ loại tin tức chứng minh Từ Phong Hoa còn sống, vẫn đang canh giữ ở biên giới Sông Rồng thì thậm chí Vinh Đào Đào còn cho rằng mẹ mình đã mất…

“Được lắm, con tự tin như thế là tốt!” Vinh Viễn Sơn khẽ nói, ông nhìn con trai với vẻ hiền từ và yêu thương.

Vinh Đào Đào đáp đầy bất đắc dĩ: “Không tự tin thì còn biết làm sao? Dù sao cũng phải chớp lấy cơ hội chứ. Với cả, con cũng không biết phải nói sao nữa, xin cảm ơn nhà đầu tư ba đã ủng hộ con trước ạ! Ba chuẩn bị tổ chức kiểu tranh tài gì thế?”

Vinh Viễn Sơn cười, tay ông xoa lên mái tóc xoăn tự nhiên của Vinh Đào Đào: “Đến lúc đó con khắc biết!”

Vinh Đào Đào nhăn mặt quay đầu đi, cậu cất bước đi đến ghế sô pha, vừa đi vừa hỏi: “Sao cũng được. Đúng rồi, sư phụ con đâu rồi? Sư phụ không đi cùng ba à?”

Vinh Viễn Sơn đáp: “Cô ta cũng có nhiệm vụ, rất bận.” (1)

Vinh Đào Đào sắp nổi điên, hỏi người này thì người này bận, hỏi người kia cũng người kia bận.

Còn có mỗi mình là ăn không ngồi rồi à?

Nhìn bộ dạng chán chường cuộn tròn trên sô pha của con trai, Vinh Viễn Sơn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt ông hơi kì lạ: “Ba nghe cô ta nói, một năm trước, ngày mà cô ta rời đi, từng đánh con bắt con gọi là ba à?”

Vinh Đào Đào: “Ây…”

Vinh Viễn Sơn: “Lúc cô ta về đội còn lấy chuyện đó ra chế nhạo ba suốt đó.”

Vinh Đào Đào mếu máo, nhớ đến lúc nhận sư phụ làm ba năm đó, miệng bắt đầu càm ràm: “Con cũng có muốn gọi bả thế đâu…”

Vinh Viễn Sơn hơi nhíu mày: “Hả?”

Vinh Đào Đào bĩu môi, nhỏ giọng líu ríu: “Nhưng mà… nhưng mà bả đánh đau quá…”

Vinh Viễn Sơn: “?????”

Có vẻ Vinh Đào Đào đang nhớ lại khuôn mặt ma quỷ của sư phụ mình, toàn thân run lên một cái, tay còn xoa xoa mông mình theo phản xạ.

Ai cũng có thể nhìn ra, Vinh Viễn Sơn không tức giận, mà chỉ trêu cậu rằng: “Con trai à, con đã trưởng thành, mười lăm tuổi rồi đấy, phải hiểu thế nào là tự tôn, tự trọng chứ?”

Vinh Đào Đào tức giận: “Ba đừng có mà… nói… nói lung tung! Gậy cứ nện như mưa xuống mông con như thế, ai mà chịu được?”

Nghe vậy, trên mặt Vinh Viễn Sơn hiện ra vẻ nửa cười nửa không.

Mặc dù đề tài mà hai cha con đang nói đến có vẻ hơi kì quái, nhưng vì có đề tài chung mà bầu không khí cũng tốt lên rất nhiều, không còn lúng túng như trước nữa.

Dù sao, ông và con trai đã ba năm không gặp nhau rồi.

Thấy vẻ tinh nghịch lại mạnh miệng của con, Vinh Viễn Sơn như được trở lại ba năm trước, khi mà hai cha con còn thân thiết.

Hiển nhiên, Vinh Viễn Sơn chẳng thèm để ý hai người đang nói đến chuyện gì, ông hưởng thụ bầu không khí hòa hợp này hơn cả, ông cười nói: “So với ba, con còn tôn kính sư phụ con hơn. Mà đúng là đã ba năm rồi không gặp con. Hay là vì ba đánh con ít quá?”

“Ủa, ba nói thế là sai rồi!” Vinh Đào Đào giơ tay lên, giọng rất quang minh chính đại: “Ba nghĩ xem, bả đánh con, con mới gọi bả là ba, đấy là vu oán giá họa! Ba không đánh con, con vẫn gọi ba là ba, ấy là cam tâm tình nguyện! Hai cái này khác nhau về bản chất mà! Bả có khả năng là lãi, nhưng ba có lỗ đâu?”

Vinh Viễn Sơn: “????”

Vinh Đào Đào nhìn bộ dạng câm nín của ba mình, nói tiếp: “Ôi giời, một ngày làm thầy, cả đời làm cha mà. Huống chi bà ấy dạy con suốt hai năm ròng đấy. Gọi một tiếng, gọi một tiếng thôi.”

Miệng vẫn đang lải nhải nhưng trong đầu Vinh Đào Đào đã nhớ tới khoảng thời gian huấn luyện thống khổ đó.

Vị sư phụ ma quỷ này vẫn còn rất nể tình, lúc dạy dỗ cậu chưa bao giờ đánh vào mặt cậu cả, roi với gậy toàn đánh vào mông… Dù sao thầy nghiêm mới có trò giỏi mà... Đánh thì đánh, Vinh Đào Đào cậu chịu được! Không có lí do gì khác, da cậu dày mà!

Mà cũng chính sự nghiêm ngặt và nghiêm khắc ấy giúp cho động tác chiến đấu của Vinh Đào Đào tiêu chuẩn đến đáng sợ, cũng đặt một nền tảng vững chắc cho kiếp sống chiến đấu của cậu.

Lại còn phải bàn à? Không đúng tiêu chuẩn không được ấy, chỉ cần động tác sai một tí ti, phát lực hơi sai một chút xíu, chờ đợi cậu chính là một gậy!

Mãi cho đến cái đêm một năm trước, Vinh Đào Đào mới chào tạm biệt vị sư phụ ma quỷ kia, bắt đầu một mình luyện tập kĩ thuật chiến đấu đầy gian khổ.

Đương nhiên, không phải Vinh Đào Đào phản bội sư môn, mà là sư phụ đại nhân bị gọi về đội, không có thời gian dạy cậu nữa.

Suốt năm lớp sáu và lớp bảy, hai năm huấn luyện và học tập ròng rã ấy làʍ t̠ìиɦ cảm của Vinh Đào Đào dành cho sư phụ càng thêm sâu sắc. Nhưng mà, sư phụ đi rất lạnh lùng, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại.

Đêm hôm đó, Vinh Đào Đào gọi đồ ăn về, rưng rưng ăn một bữa dê nướng.

Ôi, thơm chết đi được.

Thật sự là một cảnh tượng chia tay chua xót giữa thầy giỏi và trò ngoan.

Trong lúc suy tư, Vinh Đào Đào lại xoa xoa mông mình, vừa nghĩ tới bà ấy, cậu lại thấy mông mình bắt đầu đau nhức nhối.

Vinh Đào Đào còn đang suy nghĩ miên man, Vinh Viễn Sơn thì…

Nhìn con trai ngồi yên trên ghế sô pha không nói gì, Vinh Viễn Sơn nhìn đồng hồ, cũng không hỏi chuyện tiếp mà bảo: “Ba phải về rồi, con cũng đi ngủ sớm đi, nhớ chuẩn bị tinh thần cho tốt, ngày mai phát huy hết sức mình nhé!”

Nghe thấy thế, Vinh Đào Đào mới lấy lại tinh thần, nhìn theo bóng lưng ba mình đi về phía cửa, cậu há to miệng, lại không thốt lên được điều gì.

Thế là đi luôn ư?

Phong cách tạm biệt này đúng là gọn gàng mà, giống sư phụ cậu như đúc!

Ba năm không gặp, vừa về ở được mười phút lại đi à?

Ý gì đây?

Là cuộc trình diện mang tính tượng trưng trước thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời mình sao?

Ê, cũng không đúng, tối thiểu còn xác định xong con đường hồn võ giả tương lai của mình, còn hứa cho mình một cơ hội dung hợp hồn thú Đỉnh Mây nữa.

Được thôi.

Vinh Đào Đào phụng phịu chép miệng, nhìn ba mình đi ra ngoài cửa chính, còn vẫy tay tạm biệt, Vinh Đào Đào cảm thấy lòng mình buồn bực thế.

Haiz, thương mình quá.

Vinh Đào Đào cũng chẳng rõ ba mình làm việc gì, hình như là bộ đội gì đó nhưng lại làm công việc của vệ sĩ.

Với cả, Vinh Đào Đào không biết đội của ba cậu đang bảo vệ ai, theo lời sư phụ thì hình như là một hồn võ giả rất mạnh.

Vấn đề là, một hồn võ giả rất mạnh còn cần người bảo hộ à?

Có phải mấy người quyền cao chức trọng kia không nhỉ?

Ba ruột về nhà, vừa mở miệng đã cho con trai một con hồn thú Đỉnh Mây, đấy là loại hồn thú cực kì hi hữu đó nhé.

Chỉ có Vực Xoáy Bầu Trời ở Vòng Cực Bắc mới sinh ra được loại hồn thú thuộc tính đó thôi.

Trước tạm không đề cập đến nó khó bắt thế nào, độ nguy hiểm của tinh cầu Đỉnh Mây cao đến đáng sợ, hồn võ giả nhân loại rất dễ bị lạc trong Đỉnh Mây, có sống sót mà ra ngoài được không cũng là vấn đề.

Huống chi, trong Vòng Cực Bắc đầy rẫy các thế lực từ đủ mọi quốc gia trên thế giới, cũng có rất nhiều phần tử ngoài vòng pháp luật sinh sống, khu vực ấy chính là hai chữ Hỗn Loạn viết hoa!

Cạch!

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Vinh Viễn Sơn rời đi dứt khoát, trong nhà chỉ còn lại một mình Vinh Đào Đào.

Vinh Đào Đào buồn bực túm tóc, nhanh chóng móc điện thoại ra, mở ngay ứng dụng đặt đồ ăn tên là “CHƯA NO HẢ?”

Không được từ bỏ truyền thống!

Sau màn “thầy giỏi trò ngoan”, đã đến lúc trình diễn màn “cha nghiêm con thảo” rồi!

Đồ nướng!

Dê nướng! Chọn! Chọn điên cuồng! Kéo một đường!

Để liên hoan chia tay, mục tiêu hôm nay là: Rưng rưng nhai hết ba mươi xiên thịt!

Nghêu xào húng, cá tuyết nướng, cánh gà nướng mật ong, sườn xào chua ngọt! Oa, sướиɠ chết mất!

Chia lìa?

Ha ha.

Nếu lần nào chia tay cũng thơm mùi dê nướng thế này thì ai ghét nổi chia tay chứ?

Cùng lắm thì con dê nó ghét thôi… nhỉ?

===

Chú thích:

(1) Thực ra giới tính của sư phụ Đào Đào còn chưa rõ, theo những gì được đề cập trong hội thoại giữa hai cha con thì có vẻ là nữ, vì xưng là “nàng” mà. Nhưng sao nữ sư phụ lại bắt Đào Đào gọi mình là ba?

Thôi trước mắt cứ để là bà ấy đi. Sai thì sửa sau vậy.