Chương 82: Cơn giận của Long Trần (2)

- Răng rắc.

Một cánh tay của Thạch Phong lại bị đánh gãy.

- Ai u, thật xin lỗi, dùng lực hơi lớn.

Hoàng Thường có chút áy náy nở nụ cười, nhưng tay lại không ngừng, tiếp tục vỗ xuống một chưởng.

Lúc này một chân của Thạch Phong vận chuyển bất tiện, muốn tránh lui cũng đã không kịp, bị Hoàng Thường vỗ lên vai.

Một cổ lực lượng kỳ dị truyền đến, Thạch Phong cảm giác ngực đau đớn, phảng phất như có cự thạch ngàn cân đè ép.

Lúc này hắn rốt cuộc biết, thực lực của mình kém Hoàng Thường quá xa, muốn mở miệng, nhưng lhắn phát hiện mình đã không cách nào mở miệng nói chuyện.

- Thạch Phong, nếu như chịu không nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu thua.

Hoàng Thường khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập hàn ý âm u, vung tay đánh tới ngực Thạch Phong một chưởng.

- Ầm.

Thân thể Thạch Phong bay đi, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, làm mọi người thét lên kinh hãi.

Một bóng người nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp được Thạch Phong, Long Trần vội vàng kiểm tra, lúc này xương đầu gối của Thạch Phong đã vỡ nát, cánh tay bị gẫy, một chưởng cuối cùng còn đánh nứt kinh mạch, suýt chút nữa trở thành phế nhân.

Toàn trường rơi vào tĩnh mịch, ai cũng không nghĩ tới Thạch Phong mới vừa rồi còn dũng mãnh vô địch, lại bị đánh bại nhanh như vậy, hơn nữa còn là thảm bại.

- Thạch Phong huynh quá hiếu thắng, lại gắng đón đỡ một chưởng này của ta, thực... xin lỗi.

Hoàng Thường đứng ở trên đài, nhìn đám người Long Trần bất đắc dĩ nói.

Bất quá từ trong ánh mắt của hắn, Long Trần thấy được trào phúng và xem thường, cùng với sự coi rẻ.

- Cái gọi là quyền cước không có mắt, muốn trách chỉ có thể trách hắn không có bản lĩnh còn thể hiện, không bị đánh chết là tốt lắm rồi.

Vệ Thương lắc đầu nói.

- Lão sắc côn, câm miệng cho ta.

Long Trần gầm hét, chấn động bát phương, một luồng sát ý mãnh liệt bốc lên, khiến cho trong lòng người run rẩy.

Ngay cả những Hầu tước quanh năm chinh chiến kia, cũng cảm thấy trong lòng run sợ, sắc mặt kinh hãi.



Long Trần cho Thạch Phong ăn một viên Liệu Thương Đan, chậm rãi đi tới võ đài, nhìn Hoàng Thường trên đài, âm thanh lạnh như băng nói:

- Ngươi muốn buộc ta quyết đấu với ngươi đúng không, hiện tại ngươi có thể như ý.

Trong lòng Long Trần sát ý sôi trào, hắn không biết chính là, thời điểm hắn phẫn nộ, Phong Phủ Tinh ở dưới chân đang nhanh chóng vận chuyển.

Nguyên bản chỉ là một viên cầu mơ hồ, lại dần dần trở nên rõ ràng, bất quá theo thời gian chuyển dời, phảng phất như lực lượng không đủ, lại từ từ khôi phục nguyên trạng.

Long Trần xoay đầu lại, nhìn Hạ Trường Phong, chỉ vào cái mũi của hắn nói:

- Hạ Trường Phong, ngươi cái con rùa đen khốn kiếp này, ngươi chờ đó cho lão tử.

- Thái Hậu, ta muốn quyết chiến sinh tử với Hoàng Thường, xin Thái Hậu ân chuẩn.

Trong lúc nhất thời toàn trường giống như bất động.

- Long Trần.

Sở Dao nhìn Long Trần phẫn nộ, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nàng còn chưa từng thấy Long Trần tức giận như thế, phương tâm không khỏi đau xót.

- Thái Hậu, quyết chiến sinh tử, hào hùng che trời, đó mới là bản sắc của nam nhi, lão phu cảm thấy, hành động như vậy nên duy trì mới được.

Thấy Long Trần ở dưới cơn nóng giận, lại muốn quyết chiến sinh tử với Hoàng Thường, Vệ Thương không khỏi đại hỉ, có cái quyết chiến này, là hắn có thể thu hồi thú hỏa của mình.

Bởi vì quyết chiến sinh tử, hết thảy chiến lợi phẩm của bên tử vong, đều quy về người thắng.

Thái Hậu có chút khó xử nhìn về phía Vân Kỳ đại sư, Vân Kỳ đại sư cũng nghiêm nghị nhìn Long Trần.

- Xin đại sư tác thành.

Long Trần gật đầu nói.

Vân Kỳ đại sư thở dài nói:

- Chuyện này Thái Hậu có thể làm chủ, đây là Long Trần khiêu chiến, công hội không có quyền can thiệp.

- Ân chuẩn.

Theo Thái Hậu ra lệnh, tất cả mọi người không ai hoan hô, này đã không phải luận võ, mà là quyết chiến không chết không thôi.



Mới vừa rồi Hạ Trường Phong bị Long Trần mắng, bất quá hắn không chút tức giận, vì hắn không có thời gian đi tức giận với một kẻ sắp chết.

Cái tròng này cực kỳ thuận lợi, vốn còn muốn biến thành Hoàng Thường thất thủ gϊếŧ chết Long Trần, hiện tại quyết chiến bắt đầu, có thể quang minh chính đại gϊếŧ Long Trần, giải mối hận trong lòng hắn.

Sở Dao thì lo lắng nhìn Long Trần, Hoàng Thường đánh bại Thạch Phong giống như trò đùa, hiển nhiên là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ.

Những người dưới đài kia, vốn bởi vì Long Trần không chịu nghênh chiến mà trở nên thất vọng, nhưng bây giờ Long Trần muốn quyết chiến sinh tử, lại làm cho bọn hắn kinh hãi.

Vô số thiếu nữ che môi anh đào, trong mắt mang theo vẻ kính nể, Long Trần thể hiện ra cuồng dã, đã kí©h thí©ɧ tiếng lòng của các nàng.

Hoàng Thường nhìn Long Trần, khóe miệng hiện lên vẻ trào phúng:

- Ngươi sớm như vậy, bằng hữu của mình sẽ không sao, ngươi cũng đủ tiện nha.

Long Trần không nói gì, đứng bình tĩnh ở nơi đó, cả người tràn ngập sát khí.

- Ánh mắt của ngươi để ta rất chán ghét, ta quyết định đào hai mắt của ngươi trước.

Dưới chân Hoàng Thường hơi động, người giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Long Trần, tốc độ nhanh làm người ta kinh hãi, còn nhanh hơn lúc động thủ với Thạch Phong.

- Cút.

Tiếng gào to giống như xuân lôi, chấn động khắp nơi, sau đó một bóng người bay ngược ra ngoài.

Mọi người khϊếp sợ nhìn lên đài, Long Trần duy trì tư thế ra quyền, Hoàng Thường thì đứng ở ngoài năm trượng, vẻ mặt khϊếp sợ.

- Chuyện gì xảy ra?

- Ta cũng không thấy rõ.

- Thật giống như Long Trần đánh bay Hoàng Thường.

Dưới đài nghị luận sôi nổi, đám người Vu bàn tử phản ứng lại, dồn dập hoan hô, những người khác cũng reo hò theo.

Long Trần không để ý tiếng hoan hô ở dưới đài, lạnh lùng nhìn Hoàng Thường:

- Ngày hôm nay, nếu để ngươi sống sót rời đi, ta không gọi Long Trần.

Oanh.

Đột nhiên khí tức trên người Long Trần bạo phát, để không gian xung quanh rung động, sóng khí khủng bố kích xạ bát phương, làm cho tất cả mọi người biến sắc.