Chương 79: Hoàng Thường khiêu chiến (1)

Long Trần ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên lôi đài, một nam tử thân thể khoẻ mạnh đứng ở chính giữa, ôm quyền với xung quanh.

Long Trần không biết nam tử đó, có điều nhìn bộ dạng thì vô cùng trẻ tuổi, hắn vừa lên đài, toàn trường liền phát ra một tiếng hoan hô, xem ra nhân mạch của hắn rất rộng.

Lúc này Long Trần mới chú ý tới, bên ngoài quảng trường cũng đã chật kín người, nửa đoạn đầu của hội hoa đăng là mở ra đối với các thế tử, cho các nam nữ trẻ tuổi một cơ hội trao đổi.

Tranh đoạt đệ nhất dũng sĩ về sau thì không có bất kỳ hạn chế gì, Long Trần lúc này nhìn thấy trên đài quan chiến của bên Thái Hậu cũng có rất nhiều người đi ra, hắn ở trong những người đó còn nhìn thấy bóng dáng của Man Hoang Hầu.

Những người đó tuổi tác đều lớn rồi, có điều khí huyết trên người cuồn cuộn, đều là cao thủ Ngưng Huyết cảnh, hơn nữa trên người còn mang theo sát khí, hiển nhiên đều là cường giả chân chính.

Khi Long Trần đang quan sát những người đó, đột nhiên lại có tiếng hoang hô, chỉ thấy một nam tử nhảy lên lôi đài, thân hình vô cùng tiêu sái.

- Không ngờ là Phùng Dương.

Thạch Phong nhìn người đó, có chút kinh ngạc nói.

- Sao, ngươi nhận ra hắn à?

Long Trần nói.

- Ừ, hắn bằng tuổi với ta, hai năm trước đi quân đội, lúc ấy chỉ có Tụ Khí tam trọng thiên, hiện giờ không ngờ đã là Tụ Khí bát trọng.

Thời gian hai năm vượt qua năm cảnh giới nhỏ, quả thật khiến người ta giật mình.

- Có gì đâu, sau khi tiến vào quân đội, sẽ thường xuyên phải chấp hành một số nhiệm vụ, đó chính là lịch luyện sinh tử chân chính, tốc độ như vậy cũng là bình thường.

Long Trần gật đầu nói.

- Phùng Dương này rất không tồi, tuy tu vi không cao, nhưng trên người có một tia sát khí, không phải là hài tử được nuông chiều trong mật ngọt đó có thể so sánh.

Khi Long Trần đang nói chuyện với Thạch Phong, Phùng Dương đã động thủ với người kia, quả nhiên đúng như Long Trần đã nói.

Người lúc trước tuy nhìn thì cường tráng, tu vi cũng giống như Phùng Dương, nhưng chiến lực thực tế là kém quá xa, không ngờ không đến mười hiệp, đã bị Phùng Dương một chưởng đánh xuống lôi đài.

- Trên võ đạo không phải tu vi càng cao th chiến lực càng mạnh, có đôi khi loại khí phách thẳng tiến không lùi này sẽ khiến đối phương sợ, mất đi lòng tin, dẫn tới chiến lực suy giảm mạnh.

Cho nên muốn đi xa hơn trên võ đạo, cần một trái tim hướng võ, vượt mọi chông gai, ý chí bất khuất.



Long Trần vỗ vỗ vai Thạch Phong, nói.

- Ta biết, ta hiểu, ta có thể chết chứ không được khuất phục.

Thạch Phong gật đầu.

Long Trần mỉm cười, Thạch Phong bị thiên tư hạn chế, con đường tu hành nhấp nhô, nhưng nếu đạo tâm đủ kiên định, có lẽ vẫn sẽ xuất hiện kỳ tích.

Bùm.

Phùng Dương đánh bại liền ba vị cường giả thì cuối cùng cũng kiệt lực, bị người ta một quyền đẩy lui, không thể không nhận thua.

- Long Trần, ta lên đây.

- Sớm thế? Lát nữa xa luân chiến thì ngươi có chịu được không?

Long Trần có chút kinh ngạc nói.

- Ta coi trận tranh đoạt này trở thành một loại tu hành, kết quả không quan trọng, quan trọng là, ta cần kiên định tâm hướng võ của ta.

Thạch Phong cười nói.

- Tốt, Thạch huynh, chúng ta ở đây cổ vũ cho ngươi.

Vu Mập hào hứng nói, bọn họ đều rất ngóng trông Thạch Phong xuất thủ.

- Cố lên.

Long Trần vỗ vai Thạch Phong.

- Thạch Phong tới lĩnh giáo.

Thạch Phong hô lên một tiếng, giống như một tiếng sấm vang vọng trên quảng trường, toàn trường bộc phát ra tiếng hoan hô giống như thủy triều, hiển nhiên Thạch Phong vẫn rất có danh tiếng trong thế hệ trẻ tuổi của đế đô.

Tiếng hò hét của đám người Vu Mập ngược lại bị tiếng hoan hô giống như thủy triều này át đi, ngay cả chính bọn họ cũng không nghe thấy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, xấu hổ vô cùng.

Mặt Thạch Phong đen thui, khí độ thâm trầm, vừa đứng ở đó liền khiến người ta cảm thấy giống như một ngọn núi lớn, không thể lay động.

Đối diện Thạch Phong là một vị cường giả Tụ Khí cửu trọng thiên, nhưng nhìn thấy Thạch Phong, trong lòng thắt lại, không ngờ bị dọa sợ.



- Ra tay đi, ta chỉ dùng lực lượng của Tụ Khí cửu trọng thiên thôi.

Thạch Phong mỉm cười.

Người đó vừa nghe vậy, trong lòng không khỏi tức giận, dưới đài có nhiều người như vậy đang nhìn, bảo hắn làm sao mà xuống thang được.

- Hừ, ai cần ngươi nhường.

Người đó hừ lạnh một tiếng, chân giậm một cái, một quyền đánh tới Thạch Phong, có điều Thạch Phong lại coi như không thấy một quyền này.

- Thạch Phong này quá cuồng vọng rồi?

- Vù.

Khi mọi người ở đây cho rằng Thạch Phong cuồng vọng, quyền của thứ hai người công kích Thạch Phong đã bay tới, nhắm thẳng vào bụng Thạch Phong, chiêu thứ nhất không ngờ là hư chiêu.

Một bàn tay vươn ra đỡ lấy quyền đầu của người đó, trên tay Thạch Phong hơi dùng sức.

- Đi đi.

Vù.

Mọi người phát ra tiếng kinh hô, thân hình người đó bay lên không, bay ra cự ly mấy trượng mới nặng nề ngã xuống đất.

Sau khi người đó rơi xuống đất, phun ra bùn trong miệng, mắng vài câu, quay đầu rời đi, ngay cả tỷ thí về sau cũng không xem.

- Thạch ca uy vũ.

Đám người Vu Mập lúc này nắm được cơ hội, hô lên khẩu hiệu đầu tiên.

Trong những tiếng khen ngợi xung quanh xen lẫn tiếng hoan hô của vô số thiếu nữ, Long Trần mỉm cười, chẳng trách nhiều người thích lên đài như vậy, đây là thủ đoạn tốt nhất để sinh vật giống đực hấp dẫn giống cái.

Đúng lúc này, Long Trần bỗng nhiên phát hiện gì đó, nhìn về phía dãy ghế quan chiến, vừa hay thấy Sở Dao đang nhìn mình chằm chằm.

Long Trần mỉm cười, chớp chớp mắt, Sở Dao bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng nhìn xuống đất, có điều trong mắt toàn là vẻ vui sướиɠ.

Có điều Long Trần và Sở Dao đều không chú ý thấy, động tác nhỏ này của bọn họ đều lọt vào trong một đôi mắt.