Long Trần trầm ngâm một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, quệt lên giới chỉ, một viên thuốc xuất hiện, trực tiếp ném cho Chu Diệu Dương, nói:
- viên thuốc này cho ngươi, hy vọng ngươi sau này đừng có đối địch với ta nữa, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời.
Sau khi ném viên thuốc cho Chu Diệu Dương, Long Trần xoay người rời đi.
Chu Diệu Dương tiếp nhận viên thuốc, cho tới khi Long Trần đi xa rồi mới từ dưới đất đứng lên, nhìn bóng lưng của Long Trần, hai mắt nhíu lại.
- Long Trần, nếu không khiến ngươi chết không có chỗ chôn, ta sẽ không gọi là Chu Diệu Dương.
Hắn không lo lắng Long Trần sẽ độc chết hắn, bởi vì một màn vừa rồi từ xa đã có không ít người nhìn thấy, nếu hắn bị viên thuốc này độc chết, Long Trần cũng không thoát được liên quan, cho nên hắn rất yên tâm ăn viên thuốc này vào.
Ngày hôm sau khiến Chu Diệu Dương rất kinh hỉ là, sau khi hắn ăn vào viên đan dược đó, buổi tối hắn đã không còn mơ thấy ác mộng, sáng sớm cũng không còn phải chịu cảnh linh hồn bị thiêu đốt.
Trong lòng Chu Diệu Dương phát ra một tiếng cười lạnh: Long Trần, ngươi chờ đó cho ta, khi ta lại ra tay, sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi, khi đó người hối hận chính là ngươi.
Long Trần sau khi thấy Chu Diệu Dương ăn đan dược đó, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười lạnh: Đúng là tự làm bậy thì không thể sống, vốn muốn tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ngươi lại cứ muốn tìm chết.
- Long ca?
Long Trần đang đi thì bỗng nhiên một thanh âm gọi Long Trần lại.
Quay đầu nhìn một cái, chính là Vu Mập, Long Trần phát hiện, Vu Mập không ngờ đã tiến vào Tụ Khí tam trọng thiên, bởi vì bắt đầu tu luyện, dáng người khổng lồ không ngờ lộ ra một tia khí chất khôi ngô.
- Tên mập, được đấy, đã tiến vào Tụ Khí tam trọng thiên rồi à.
Long Trần cười nói.
- Khà khà, đây đều là nhờ phúc của Long ca.
Vu Mập có chút ngại ngùng nói:
- Long ca, ta vừa định tới phủ bái phỏng.
- Có việc gì thế?
- Không, tiểu đệ ta đã đột phá tam trọng thiên rồi, dù sao cũng phải chúc mừng một chút chứ, ngươi xem Thạch Phong đã làm tiệc rượu rồi, tiểu đệ không làm thì khó coi lắm?
Vu Mập nói.
- Người ta chính là tấn thăng đến Ngưng Huyết cảnh, ngươi mới là tam trọng thiên, có cần phải long trọng vậy không?
Long Trần không khỏi cười nói.
- Khụ khụ, cái đó khác, ta trước kia chính là không thể tu luyện, đối với trình độ kinh hỉ thì tuyệt đối không kém Thạch Phong.
Vu Mập nói một cách rất nghiêm túc.
- Có người mời rượu, dưới tình huống bình thường ta sẽ không cự tuyệt, đi thôi.
- Được rồi, tiệc rượu ta đã đặt rồi, còn thiếu mỗi ngài thôi.
Tửu lâu Vu Mập nói ở thành nam, mặc dù trên danh khí thì không bằng Tụ Anh Lâu, có điều cũng không kém quá nhiều.
Khi Long Trần đến, quả nhiên đúng là như Vu Mập nói, đám người Thạch Phong, Hầu Tử đều đã đến đông đủ.
- Ha ha, Long ca, ngài cuối cùng cũng tới rồi.
Long Trần cũng cười ha ha, chào hỏi mọi người, lập tức ngồi xuống, không tới một lúc, rượu và thức ăn đã đầy bàn.
- Hôm nay là chúc mừng Vu Mập ta tấn thăng Tụ Khí tam trọng thiên, từ nay về sau bước lên con đường tu hành, mở ra một mảng tiền đồ sáng rọi, chén thứ nhất kính Long ca.
Mọi người ầm ầm khen phải, tất cả mọi người ở nơi này đều là nhờ Long Trần mới thay đổi vận mệnh, có thể nói Long Trần là quý nhân trong số mệnh của họ.
Long Trần cũng không khách khí, cầm một chén rượu lớn trực tiếp uống cạn.
Mọi người đều là người quen, không cần thiết phải câu thúc, cứ tận tình uống rượu, có điều trừ Thạch Phong và Vu Mập, mấy người khác đều là Tụ Khí nhất trọng thiên mà thôi, hào khí không thấp nhưng tửu lượng lại không cao.
Uống xong mấy chén, miệng bắt đầu có chút không có cửa.
- Long ca, nhân vật oai hùng cái thế như ngài, chúng ta cảm thấy bực lắm, dạng nữ nhân gì mới xứng đôi với ngài.
Một người mượn hơi rượu nói.
Không đợi Long Trần đáp lời, Hầu Tử ở bên cạnh đã tiếp lời:
- Khà khà, còn cần phải nói à, ít nhất cũng phải là thân phận cấp công chúa.
Về phần bộ dạng à, phải là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thì mới được.
Về phần tu vi ư? Vậy không quan trọng, dù sao cũng không ai dám khi dễ Long ca, ngay cả Đại Hạ hoàng tử Long ca cũng không bận tâm, cho nên tẩu tử sau này không cần quá cường đại, ha ha.
- Nói rất đúng, ta cảm thấy Phượng Minh Đế Quốc chúng ta, phù hợp với tiêu chuẩn như vậy cũng chỉ có Tam công chúa thôi.
Mắt Vu Mập sáng lên, nói.
- Ta đã gặp Tam công chúa rồi, người thì tuy đẹp, có điều tính tình lại rất nguy hiểm, người bình thường không thể hàng phục được đâu.
Một người thở dài.
- Sặc, đó là nàng ta còn chưa gặp phải Long ca, nếu gặp phải Long ca, cho dù là hổ cũng sẽ biến thành mèo con.
Long Trần không biết nó gì, sao lại nói lệch đi đâu thế, có điều bọn họ nhắc tới Tam công chúa, trong đầu Long Trần cũng hiện ra dung nhan như ngọc của Sở Dao.
Trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc, kỳ thật Sở Dao là một nữ tử rất dịu dàng đáng yêu, có điều để bảo hộ bản thân mới không thể không giả vờ ngang ngược.
Nghĩ tới khoảng thời gian kết giao với nàng ta, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp, đồng thời trong lòng cũng có chút khó xử, cảm thấy làm như vậy có phải có lỗi với Mộng Kỳ không?
Trong lúc Long Trần đang suy tư, bỗng nhiên tiếng cười lạnh của một nữ tử truyền đến:
- Đân đen lớn mật, đúng là suy nghĩ viển vông, Tam công chúa mà các ngươi cũng có thể nghị luận à?