Sở Dao cười nói.
Hai người một đường nói chuyện, không bao lâu liền tới dưới chân Lạc Hà Sơn, Sở Dao trực tiếp xuống xe, bảo thị vệ tự lái xe về.
- Đi theo ta, ta rất thích phong cảnh nơi này.
Sở Dao chỉ vào đường nhỏ phía trước, nói:
- Khi còn nhỏ, ta thường xuyên tới núi này, có điều sau khi phụ hoàng bế quan thì cũng rất ít có cơ hội tới.
Nói tới về sau, trên mặt Sở Dao hiện lên vẻ cô đơn, khiến người ta không khỏi tâm sinh thương xót, Long Trần thở dài, xem ra bất kể là sinh ra ở nơi nào, cũng đều có chỗ không được như ý người.
- Long Trần, sao thế, ngươi có tâm sự gì à?
Sở Dao thấy hứng thú của Long Trần không cao, liền hỏi.
Nhìn ánh mắt quan tâm của Sở Dao, trong lòng Long Trần không khỏi cảm thấy ấm áp, không biết vì sao, tuy chỉ tiếp xúc với Sở Dao một lần, còn là loại tình cảnh phức tạp địch ta chẳng phân biệt được.
Nhưng nàng ta lại mang tới cho hắn một loại cảm giác vô cùng đáng tin, đó là một loại cảm giác khó có thể nói rõ bằng lời.
Thấy Sở Dao hỏi vậy, trong lòng Long Trần không khỏi khẽ động nói:
- Ta quả thật gặp chút phiền phức, ta hiện tại muốn tu tập chiến kỹ cao cấp một chút.
- Ngươi muốn tu tập chiến kỹ, vậy ngươi cứ tìm ta, ta không thu học phí đâu.
Mắt Sở Dao sáng lên, không khỏi cười nói.
- Ta chính là tinh thông mười ba loại chiến kỹ, bọn họ đều nói ta là thiên tài tuyệt đỉnh.
- Tinh thông mười ba loại chiến kỹ? Sau đó dùng lộ số để đánh nhau với người ta.
Trong lòng Long Trần không khỏi có chút nghi hoặc.
- Ê, ngươi là ánh mắt gì thế, ngươi đây là đang hoài nghi với những lời ta vừa nói à?
Trên mặt Sở Dao không khỏi hiện lên một tia tức giận.
- Ngươi sai rồi, ta không phải là hoài nghi ngươi, mà là căn bản không tin ngươi.
Long Trần cười to.
- Ngươi bại hoại, xem chưởng.
Sở Dao quát khẽ một tiếng, một chưởng vỗ tới Long Trần.
Bốp.
Một chưởng của Sở Dao vỗ trúng ngực Long Trần, tuy không vận chuyển linh lực, nhưng lực lượng cũng không nhỏ, khiến cho trên người Long Trần phát ra một tiếng nổ vang.
- Sao... ngươi không né?
Sở Dao không ngờ Long Trần lại không né tránh.
- Ta muốn né lắm, nhưng ngươi đánh không trúng thì còn ý nghĩa gì.
Long Trần cười nói, có điều tay ngọc đặt trên ngực mình, tuy cách một lớp quần áo, lại vẫn có thể cảm thụ được một tia cảm giác khác thường.
- Long Trần.
Sở Dao nhìn khuôn mặt trong sáng của Long Trần, không biết vì sao lại cảm thấy ấm áp, không ngờ chậm rãi tựa mặt vào ngực Long Trần.
Cả người Long Trần đột nhiên cứng đờ, đây là tình huống gì thế? Long Trần không dám động đậy, giống như một cái cọc gỗ.
Mặt Sở Dao đột nhiên nóng lên, nhìn vẻ mặt khẩn trương đó của Long Trần, không khỏi che miệng cười khẽ:
- Cái tên xấu xa này, ngày đó khi đánh người ta, giống như lão hổ giương nanh múa vuốt, hiện giờ sao lại biến thành mèo nhỏ thế.
Long Trần không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội vàng nói tránh đi:
- Sở Dao, ta không coi ngươi là người ngoài, ta hiện tại thật sự cần học một số chiến kỹ cao cấp.
Mặt Sở Dao đỏ lên, lườm Long Trần một cái, không coi là người ngoài, vậy ý tứ đó chính là làm "người trong" rồi, nàng ta hiển nhiên là hiểu lầm ý của Long Trần.
Có điều thấy Long Trần nói nghiêm túc như vậy, Sở Dao cũng nghiêm mặt nói:
- Ta không nói đùa ngươi đâu, ta thực sự là tinh thông rất nhiều chiến kỹ, không tin ngươi xem này.
Sở Dao vươn tay, một cỗ khí tức nóng rực tỏa ra, trên tay ngọc hiện lên một vầng sáng màu đỏ nhạt.
Bùm!
Một chưởng vỗ lên một gốc cây đại thụ to như vại nước, đại thụ run lên, lá rụng rơi lả tả, tay ngọc dời đi, trên đại thụ đã xuất hiện một vết tay mờ mờ.
- Nhìn thấy chưa? Đây là chiến kỹ Nhân cấp cao cấp, Hỏa Vân Chưởng, thế nào, sợ rồi chứ.
Nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Long Trần, trên mặt Sở Dao hiện lên một tia đắc ý.
Long Trần quả thật là bị chấn động rồi, uy lực này cũng có thể xem như là chiến kỹ à? Cho dù Long Trần không dùng chiến kỹ cũng có thể một chưởng đập vỡ cây.
- Ừ, đẹp mắt lắm.
Long Trần bình luận một cách rất khẳng định, động tác của Sở Dao vô cùng trôi chảy, tiêu sái, nhìn rất cảnh đẹp ý vui.
Sở Dao hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Long Trần, cho rằng Long Trần bị mình làm cho sợ rồi, thế là liền vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Long Trần yếu lĩnh và động tác của một chiêu này.
Có điều nghe thấy Sở Dao nói xong pháp môn vận dụng Hỏa Vân Chưởng, Long Trần cũng hơi giật mình, đây rõ ràng là một bộ chưởng pháp uy lực cường đại.
- Để ta thử xem.
- Nhanh như vậy à?
Sở Dao có chút không dám tin, nói.
Long Trần mỉm cười, chiến kỹ chỉ là một loại pháp môn vận dụng của linh lực, thông qua chồng lại kinh lạc trong cơ thể để phát huy ra uy lực cường đại hơn mà thôi.
Long Trần đã quen thuộc với kinh lạc trong cơ thể mình tới không thể quen hơn được nữa, nghe Sở Dao một lần liền thì đã hiểu nằm lòng.
Vận chuyển linh lực trong Đan điền, một cỗ năng lượng nóng rực phun ra, Long Trần hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một cây đại thụ mấy người mới có thể ôm hết ở trước người Long Trần theo tiếng gãy lìa, cành cây cực lớn gào thét rơi xuống.
Bùm.
Đại thụ đổ xuống đất, cát bay đá chạy, thanh thế kinh người, Sở Dao ở bên cạnh thấy mà ngây người, đây đúng là Hỏa Vân Chưởng mà mình quen thuộc sao?
Nhìn chỗ đại thụ gẫy là một mảng cháy khét, đó là dấu hiệu đặc hữu của Hỏa Vân Chưởng, Long Trần thầm gật đầu, không hổ là chiến kỹ Nhân cấp cao cấp, chiến lực thực sự quá cường hãn.
Có điều nhìn Sở Dao đang khϊếp sợ ở bên cạnh, trong lòng Long Trần khẽ động, kéo lấy tay ngọc của Sở Dao.
- Sở Dao, để ta kiểm tra một chút thân thể của ngươi đi.