Nhìn chín điểm đỏ trên giấy da thú trong tay, Long Trần lâm vào trầm tư, chín điểm, phân bố không có quy tắc nào.
Không có bất kỳ gợi ý gì, có điều Long Trần Long Trần đã nhìn kỹ rồi, giữa chín điểm đó quả thật có một sợi dây như có như không nối nhau lại.
- Đây chín huyệt vị.
Long Trần nhìn một lúc mới đưa ra kết luận này, thế là trong đầu Long Trần lại có vô số đồ hình kinh lạc, tiến hành chứng thực nhất nhất, cuối cùng mới xác định được, đổi lại là người khác thì cho dù là mệt chết cũng không nghĩ ra được.
- Tẩu Ly Diệu, dung Tuệ Minh... Trùng Khúc Trì, nhập Lao Cung?
Long Trần đọc ra huyệt vị mà chín điểm này đối ứng, sau đó không khỏi sửng sốt:
- Đây không phải quyền pháp chưởng pháp, mà là một loại chiến kỹ thôi động binh khí.
- Thủ đoạn cao minh quá.
Long Trần nghiên cứu một chút, phát hiện chân khí dựa theo chín phương vị này mà vận hành một vòng, giống như sóng sông Trường Giang, trải qua chín tầng gia trì, một khi thi triển ra, tất nhiên là cực kỳ khủng bố.
Ha ha, nhặt được bảo bối rồi, tuy không biết cấp bậc của chiến kỹ này là gì, nhưng tuyệt đối sẽ không thấp, trong lòng Long Trần mừng rỡ không thôi.
Tâm niệm khẽ động, khiến bản thân tĩnh tâm lại, khí đan điền vận chuyển, rót vào trong huyệt Ly Diệu, nhưng khi khu động linh lực tới huyệt vị thứ hai, không ngờ phát hiện linh lực không đủ.
- Hả?
Long Trần sau khi sửng sốt thì lập tức minh bạch, chỉ sợ môn công pháp này có yêu cầu rất cao đối với linh lực, linh lực không đủ thì không thể thôi động nó.
Từ bỏ linh lực trong đan điền, trực tiếp đổi sang dùng linh lực trong Phong Phủ Tinh, quả nhiên linh lực trong Phong Phủ Tinh, trình độ dồi dào cường đại hơn đan điền nhiều.
Có điều khi đi tới huyệt vị thứ tư, vẫn bắt đầu trì trệ không tiến, bất kể Long Trần có nỗ lực thế nào cũng không tới được huyệt vị thứ sáu.
- Ta không tin.
Long Trần cắn răng một cái, từ trong Phong Phủ Tinh điều ra một tia linh lực, rót vào trong khí toàn ở đan điền, khí toàn trong đan điền lập tức tăng vọt, một cỗ lực lượng cuồng bạo trào ra.
Khống chế cỗ năng lượng đó, trùng kích thật nhanh.
- Thứ sáu.
- Thứ bảy.
- Thứ tám.
- Không tốt.
Long Trần đột nhiên cả kinh, vội vàng mình linh lực của mình, vận chuyển thần thức, quan sát kinh lạc.
Đột nhiên phát hiện, kinh lạc đã bởi vì không chịu nổi cỗ năng lượng khủng bố đó mà xuất hiện vết rạn, nếu Long Trần thu hồi linh lực chậm một bước, thậm chí sẽ khiến kinh lạc nổ tung.
Nếu kinh lạc nổ tung, vậy muốn phục hồi sẽ cần thời gian dài đằng đẵng, Long Trần sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.
- Không được, thứ này tạm thời không thích hợp để ta tu hành.
Không thể không từ bỏ tu luyện Khai Thiên.
Há miệng nuốt vào một viên Nhuận Mạch Đan, sửa chữa phục hồi kinh lạc hơi bị hao tổn của mình, Long Trần chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng, một cỗ không khí trong lành ùa vào mặt, hít một hơi thật sâu, khiến sự mệt nhọc trong mấy ngày này của Long Trần đã giảm đi không ít.
Lúc này mặt trời đã nhô lên từ phía đông, Long Trần hỏi thăm Bảo Nhi một chút, trong phủ tất cả đều bình thường, bên A Man mỗi ngày đều có ăn có uống, cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Như vậy Long Trần cũng an tâm, trầm ngâm một chút, thay quần áo, hắn chuẩn bị tới Luyện Dược Sư Công Hội, nhờ Vân Kỳ Đại Sư giúp đỡ.
Có điều trong lòng Long Trần có chút thấp thỏm, Luyện Dược Sư bình thường chuyên tu đan hỏa, không tu chiến kỹ, là để tập trung tất cả tinh lực, hy vọng có thể đi được xa hơn trên đan đạo.
Luyện Đan Sư thường thường đều vô cùng kiêu ngạo, không để mắt tới võ tu luôn thích tranh dấu, cho nên Vân Kỳ Đại Sư ngày đó mới nhắc nhở Long Trần như vậy.
Có điều Long Trần có suy nghĩ của mình, hắn bị khi dễ quá lâu rồi, không có vũ lực cường đại khiến cho hắn không có cảm giác an toàn.
Thân phận, địa vị đối với Long Trần mà nói đều là hư ảo, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều yếu ớt như một tờ giấy.
Có điều Long Trần không biết khi mình đối mặt với Vân Kỳ Đại Sư, Vân Kỳ Đại Sư có đánh mình ra ngoài không.
- Long Trần.
Khi Long Trần đang thấp thỏm, vừa đi qua được mấy con phố, đột nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu nhìn một cái, xa xa có một chiếc liễn xa đang đỗ.
Trên liễn xa là một thiếu nữ, vén màn xe lên, trên mặt là một mảng vui sướиɠ nhìn Long Trần, hiển nhiên là Sở Dao công chúa mà Long Trần đa gặp mặt một lầngươi.
- Sở Dao.
Long Trần nhìn thấy Sở Dao, không khỏi có chút kinh ngạc, có điều sau khi nhìn thấy nàng ta, không biết vì sao, lo âu vốn có cũng vơi đi không ít.
Sở Dao bỗng nhiên nhìn nhìn xung quanh, thấy sáng sớm vẫn chưa có người, vẫy tay với Long Trần một cái, nói:
- Mau lên đây.
Long Trần không ngờ Sở Dao lại mời hắn lên cùng xe, thấy vẻ mặt vui sướиɠ của Sở Dao, tim Long Trần hơi đập nhanh hơn, trực tiếp đi lên liễn xa của Sở Dao.
Trong liễn xa vô cùng rộng rãi, trừ một chiếc giường thơm ra còn có một cái bàn trà, phía dưới trải thảm nhung.
- Khéo thế, không ngờ lại gặp ngươi, cùng ta tới Lạc Hà Sơn nhé, được không.
Sở Dao nhìn thấy Long Trần, trong mắt đẹp toàn là vẻ vui sướиɠ, đổi hắn khí điêu ngoa trước kia.
- Mỹ nữ đã mời, nếu ta dám không đi, ta sợ bị sẽ thiên lôi đánh chết.
Long Trần cười nói.
Mặt Sở Dao đỏ lên, ở trong cung chịu đủ các loại quy củ hạn chế, nàng ta rất thích cách nói chuyện vô câu vô thúc này của Long Trần.
Liễn xa chậm rãi ra khỏi thành, đi tới Lạc Hà Sơn.
- Sở Dao, tới Lạc Hà Sơn làm gì?
Long Trần hỏi.
- Ta muốn đi chơi một chút.
Không biết vì sao, mặt Sở Dao lại đỏ lên, khiến Long Trần có chút mạc danh kỳ diệu.
- Long Trần, ta không làm ảnh hưởng tới việc của ngươi chứ.
Sở Dao dò hỏi.
- Không? Ta chỉ là ra ngoài đi dạo mà thôi, vừa hay đi nhờ xe ngươi cũng tốt.
Long Trần cười nói.
- Đúng rồi, đệ đệ ngươi hiện tại khỏe rồi chứ, chuyện lần trước thực sự xin lỗi.
Long Trần vẫn có chút áy náy đối với việc của Thất hoàng tử.
- Không sao, hù dọa hắn chút cũng tốt, khiến hắn có thể thành thật hơn.