Chương 43: A Man (1)

Long Trần không khỏi cả kinh, nữ tử đó?

- Chính là nữ tử lúc trước vừa động thủ với ngươi.

Vân Kỳ Đại Sư nghiêm túc nói.

- Sao? Nàng ta có vấn đề à?

Long Trần có chút nghi hoặc nói.

Vân Kỳ Đại Sư do dự một chút, lập tức nói

- Đi theo ta

Long Trần đi theo Vân Kỳ Đại Sư, tới tinh xá lúc trước của hắn, trong lòng không khỏi tò mò, nữ tử đó chỉ là Tụ Khí cửu trọng thiên, chắc không đến nỗi khiến Vân Kỳ Đại Sư phải cố ý dặn dò hắn chứ.

Sau khi vào phòng, đóng cửa lại, tay Vân Kỳ quệt lên giới chỉ, một bức họa xuất hiện ở trong tay.

Bức họa mởra, Long Trần không khỏi lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy trên bức họa vẽ một vị mỹ nhân, mi thanh mục tú, trước người đặt một dược đỉnh phong cách cổ xưa, đang luyện đan.

Khiến Long Trần giật mình, khuôn mặt của nữ tử đó cơ hồ là giống hệt như nữ nhân điên mình vừa gặp.

Chỉ có điều nữ tử trên tranh thanh mỹ điềm tĩnh, tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng ôn hòa, mà nữ nhân điên kia thì lại khác biệt với nàng ta quá xa.

- Đây là...

Long Trần hỏi thử, bức họa đó cực kỳ cổ xưa, hiển nhiên là vật lâu năm rồi, Long Trần không rõ Vân Kỳ lấy ra bức họa này là có ý gì.

- Người trong tranh là thê tử của ta.

Nhìn người trong bức họa, trên khuôn mặt nghiêm túc của Vân Kỳ Đại Sư hiện lên một tia ôn nhu hiếm thấy.

Long Trần không khỏi há to miệng, hắn ngàn vạn lần không ngờ tới điều này, trong nhất thời không biết nên nói gì.

Nhìn một lúc, Vân Kỳ mới nhẹ nhàng cất bức họa đi, thở dài nói:

- Ái thê của ta đã qua đời rất lâu rồi.

Khi ta lần đầu thấy nữ tử đó, thiếu chút nữa thì cho rằng mình hoa mắt, mất một lúc lâu mới khiến mình trấn định lại được.



Có điều khi nữ tử đó luôn miệng nói muốn bái ta làm thầy, khiến ta lập tức sinh ra cảnh giác.

- Sao? Chẳng lẽ nàng ta có mục đích mờ ám gì à?

Long Trần sửng sốt nói.

Vân Kỳ mỉm cười, không trả lời, một lúc sau mới nói:

- Nàng ta cũng là một đan đồ, tư chất rất tốt, thậm chí có thể còn tốt hơn ngươi, cho nên ngươi phải cẩn thận.

Long Trần nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng Vân Kỳ Đại Sư lại không chịu nói thêm gì, khắc ấn ký đặc hữu của mình lên ngọc bài Long Trần mang tới.

Trên ấn ký đó có một tia Linh hồn chi lực của hắn, dựa vào ấn ký này, Long Trần có thể được dự chi một bộ phận dược liệu quý giá trong dược phòng của công hội.

Sau khi khắc ấn ký xong, Long Trần đã bị đuổi ra, khiến trong đầu Long Trần nảy lên vô số dấu chấm hỏi?

Xem ra nữ nhân điên kia tới đây chỉ sợ không phải là trùng hợp, nếu là cố ý an bài, vậy nàng ta muốn làm gì?

Quyến rũ Vân Kỳ Đại Sư? Có điều nghĩ thấy Vân Kỳ Đại Sư đã già như vậy rồi, có vẻ như khả năng này là không lớn.

Có điều cho dù quyến rũ thì cũng phải tìm người văn tĩnh một chút chứ, nữ nhân ngang ngược kiêu ngạo như vậy ai mà chịu nổi.

Chẳng lẽ Vân Kỳ Đại Sư còn có bí mật khác? Chắc không phải là con tư sinh của hắn chứ.

Cũng không đúng, con tư sinh của Vân Kỳ thì chẳng có chút liên quan gì tới ái thê của hắn cả, sao có thể trông giống nàng ta như vậy.

Nghĩ mà to cả đầu, Long Trần lười chẳng muốn nghĩ nữa, dù sao Vân Kỳ Đại Sư cũng sẽ không hại mình, nhưng vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Mang theo ngọc bài, trực tiếp đi tới dược phòng, khi Long Trần lấy ra minh bài của mình, thái độ của dược đồng kia lập tức trở nên cung kính.

Long Trần hỏi một chút về thủ tục dự chi dược liệu, biết được độ tín dụng cấp một thì có thể được dự chi dược liệu trong vòng năm trăm vạn kim tệ, hơn nữa chỉ giới hạn trong dược liệu cấp một.

Mà độ tín dụng của Long Trần là cấp hai, có thể được dự chi dược liệu cấp một trong ba ngàn vạn kim tệ và năm phần dược liệu cấp hai.

Kết quả này khiến Long Trần thầm hô to chuyến đi này không tệ, có được những định mức tín dụng này, mình không cần phải lo không có tiền mua thuốc nữa.

Bình thường Luyện Đan Sư luyện đan, năm phần dược liệu sẽ thành công một lần, như vậy trên cơ bản cũng không lỗ vốn, nếu thành công hai lần, như vậy thì là lời to.



Mà đối với Long Trần có ký ức Đan Đế mà nói, luyện đan dược cấp một, xác suất thất bại chính là không, nếu không phải đan hỏa quá kém, hiệu suất của hắn còn có thể tiếp tục đề thăng.

Có điều đan dược cấp hai, Long Trần nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn bỏ đi, hiện giờ với lực lượng đan hỏa của hắn, muốn luyện chế đan dược cấp hai sẽ khiến hắn mệt chết.

Trước mắt vẫn tiếp tục ngưng tụ Phong Phủ Tinh đi, hiện giờ Phong Phủ Tinh mới thành lập, vẫn có không gian đề thăng cực lớn, hắn cần ngưng tụ Phong Phủ Tinh đến cảnh giới viên mãn mới được.

Long Trần muốn một lần mua toàn bộ dược liệu để luyện chế Phong Phủ Đan, có điều khiến Long Trần rất thất vọng là, trong công hội không có nhiều dự trữ như vậy.

Rơi vào đường cùng, Long Trần chỉ có thể lãnh năm mươi phần dược liệu, ngoài ra lại mua một số dược liệu cấp một khác, dù sao luyện ra đan dược, có thể bán cho công hội, đồng dạng cũng có tiền.

Phượng Minh Đế Quốc võ phong thịnh hành, dân cư đông đúc, Mạo Hiểm Giả nhiều vô số, đan dược vĩnh viễn đều là cung không đủ cầu.

Có điều cũng may Luyện Dược Sư Công Hội là một đơn vị có lương tâm, chưa bao giờ tăng giá ác ý, nếu không tốc độ vơ vét của cải của Luyện Dược Sư Công Hội tuyệt đối là nhanh nhất và tàn nhẫn nhất.

Sau khi Long Trần từ công hội trở về, đang đi thì bỗng nhiên phía trước có tiếng ầm ỹ, từ xa xa đã có thể nghe thấy tiếng quát mắng, Long Trần vội vàng đi tới xem.

Chỉ thấy mười mấy tiểu nhị đang quyền đấm cước đá đối với một mình, một nam nhân trung niên tròn tròn mập mạp dùng ngón tay to như củ cải chỉ vào người đó, không khỏi lớn tiếng mắng.

- Huynh đệ, có chuyện gì thế?

Long Trần hỏi một người đang xem náo nhiệt.

- Khà khà, nói ra đúng là cười chết người ta, ngươi có nhìn thấy cái ống khói cao tới tám mươi trượng kia không, chính là cái tiểu tử kia đang ôm kia kìa. Hôm nay ông chủ tới đây nghiệm thu, kết quả nhìn thấy ống khói đó thì lão bản thiếu chút nữa tức chết, tên ngốc kia nhìn ngược bản vẽ, người ta kỳ thật là muốn đào miệng giếng, ha ha.

Long Trần nghe xong cũng thiếu chút nữa thì cười ha ha, trên thế giới còn có một kỳ ba như vậy à? Nhìn về phía người bị đánh, trong lòng hơi chấn động.

Người đó nhìn qua thì tuổi tác không lớn, chắc không hơn Long Trần, nhưng thân thể rất dài, cường tráng vô cùng, nằm trên đất, mặc cho những người đó quyền đấm cước đá, lại không hoàn thủ.

Khiến Long Trần khϊếp sợ là, quyền cước của những người đó khi đánh vào trên người hắn, trên người hắn lại có một loại lực lượng nào đó đẩy văng ra.

Nếu không phải Linh hồn chi lực của Long Trần kinh người, căn bản không phát hiện ra được sự dao động của những tế văn đó, nhưng thiếu niên kia, trên người không có một tia dao động linh lực nào, căn bản không phải là người tu hành.

Thiếu niên đó bị đánh cả nửa ngày vẫn không có một chút phản ứng nào, ngược lại là những người đánh hắn đã mệt tới thở hổn hển, tay đau chân sưng.

- Mẹ nó, tức chết ta mà, tên ngu ngốc này muốn hại ta tổn thất bao nhiêu tiền? Đánh chết hắn cho ta!

Lão bản béo đó nhìn cái ống khói trước mắt, lập tức lại nổi giận, tức giận mắng liên tục, bản thân cũng đi lên đá mấy cái.

- Dừng tay!