Chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, huyết quang bắn ra, ba cái đầu người bay lên cao, máu ở cần cổ phun lên cao hơn một trượng.
Ba cái đầu người rơi xuống đất, trên mặt bọn họ vẫn mang theo vẻ trào phúng, khóe miệng vẫn giữ nụ cười lạnh.
Đao của Long Trần quá nhanh, nằm ngoài dự đoán của mọi người, ba người đó nằm mơ cũng không ngờ Long Trần lại dám ra tay gϊếŧ người.
Trên người, trên đao của Long Trần bị hắt không ít máu tươi, máu tươi dọc theo trường đao chậm rãi nhỏ xuống đất, thanh âm rất khẽ, nhưng ở hiện trường kim rơi cũng có thể nghe thấy này, liền giống như một thanh đại chùy hung hăng nện vào trong lòng mọi người.
- Khiến huynh đệ ta phải đổ máu, khiến hồng nhan của ta phải rơi lệ, dùng lưỡi dao vô tình trong tay, gϊếŧ hết tất cả kẻ phản bội.
Long Trần nhìn ba cỗ thi thể, không nén được mà lẩm bẩm, hắn lúc này giống như một thùng thuốc nổ bị châm lửa, sát ý trong lòng phóng lên cao, chấn nhϊếp hoàn vũ.
Dưới chân Long Trần khẽ động, giống như một đạo cuồng phong, lao thẳng tới hai người vẫn còn đang ngẩn ngơ, hai người đó chính là phản đồ được sắp xếp vào trong đội ngũ của Diệp Tri Thu.
Lúc này hai mắt Long Trần đã đỏ rực, giống như cuồng ma khát máu đến từ địa ngục, mang theo sát ý vô biên xông tới hai người.
Hai người đó lập tức bị sát ý khủng bố của Long Trần khiến cho sợ tới vỡ mật, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lại phát hiện thân thể của mình không ngờ không nghe sai khiến, muốn chạy nhưng thân thể lại không thể động đậy.
- Không.
Phập phập.
Hai người hét thảm một tiếng, Long Trần đã chém ra một đao, chặt đứt cổ bọn họ, cũng chặt đứt thanh âm của bọn họ.
Huyết khí ngút trời xộc vào trong lỗ mũi của mọi người, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Gϊếŧ người, Long Trần không ngờ lại gϊếŧ người?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhìn Long Trần thân thể bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như tử thần đòi mạng, đều sợ tới tim gan lạnh toát.
Tuy bọn họ từng trải qua chém gϊếŧ sinh tử, vượt qua khảo hạch mới có thể tiến vào biệt viện, lá gan của bọn họ đã rất lớn.
Nhưng đối mặt với Long Trần sát ý ngập trời, bọn họ vẫn cảm thấy lạnh toát từ trong xương tủy, có một số người đã cắn chặt răng.
Bởi vì không cắn chặt răng, răng của nhưng họ sẽ va vào nhau lập cập, thật sự quá khủng bố.
Đám người Lôi Thiên Thương cũng biến sắc, bọn họ không ngờ Long Trần lại tàn nhẫn như vậy, dám gϊếŧ người ở trước mặt bao người.
- Long Trần ta cả đời sẽ không phản bội bất kỳ ai, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phản bội ta....
Long Trần đang muốn nói tiếp, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, vốn sau khi triệu hồi ra Phong Phủ Chiến Thân, sử dụng Khai Thiên, Long Trần đã là dầu hết đèn tắt.
Về sau lại bị Lôi Thiên Thương đánh cho một quyền, đã bị trọng thương, dù sao hắn cũng không phải cường giả Dịch Cân cảnh, linh khí không hùng hậu bằng hai người.
Sau đó đến bị phản đồ bán đứng, huynh đệ trọng thương, Đường Uyển Nhi thương tâm muốn chết, khiến đầu óc hắn vù một cái bộc phát ra sát ý chưa từng có.
Cỗ sát ý này giống như không chỉ là đến từ chính hắn, còn là đến từ ý chí trong đầu hắn, hắn cơ hồ dưới tình huống không có một chút linh khí nào lại có thể trảm sát năm người.
Hiện giờ sau khi kích sát năm người, rốt cuộc không duy trì được nữa, lập tức ngã quỵ, có điều hắn vừa ngã xuống, lập tức có hai thân thể mềm mại ôm lấy hắn.
Đồng thời một cỗ linh khí cực kỳ tinh thuần truyền vào trong cơ thể Long Trần, rõ ràng là Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu đã đến rồi.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Tri Thu, xuất hiện một tia ôn nhu hiếm thấy, trong mắt đẹp cũng dính đầy nước mắt.
Mà Đường Uyển Nhi thì lại khóc thành người lệ rồi, vừa rót Long Trần vào cho chân khí vừa nghẹn ngào.
- Đừng khóc, không phải đã nói rồi à? Ta phụ trách lo bọn ngốc, ngươi phụ trách xinh đẹp như hoa, đám hỗn đản đó khiến ngươi rơi lệ, ta sẽ khiến bọn họ phải đổ máu.
Long Trầngượng cười nói.
- Hỗn đản, ngươi gây ra đại họa rồi.
Đường Uyển Nhi không khỏi khóc nói, trong lòng vừa cảm động lại vừa khổ sở, nàng ta không ngờ Long Trần lại vì mình mà gϊếŧ người, vừa nghĩ tới hậu quả đó, không khỏi bi thương trào lên, không thể kiếm chế, chỉ biết không ngừng rót chân khí cho Long Trần.
Trên Thiên Mộc Sơn, Lăng Vân Tử thản nhiên nhìn phía dưới, nhìn thân ảnh giống như sát thần kia, trong hai mắt hiện lên một tia tán thưởng.
- Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, Đồ Phương, thấy không, có người làm vệ sinh thay ngươi rồi kìa.
Đồ Phương cười khổ một tiếng, nói:
- Lá gan của Long Trần này thật sự quá lớn, hắn không biết cái gì gọi là kiêng kị à? Đúng rồi, chưởng môn, giống như trong truyền thuyết mà ngài nói là gì?
Lăng Vân Tử chậm rãi đứng lên, đi tới trước lan can, nhìn đám mây mờ mịt trên đỉnh Thiên Mộc Sơn, nói:
- Tương truyền thiên địa dị số, nghịch thiên đạo mà sinh, phản thiên đạo mà đi, không ngại thiên đạo áp bức, đối kháng thiên đạo pháp tắc.
Nhân vật như vậy, ngay cả thiên đạo ý chí cũng dám đối kháng, không để tất cả thiên đạo pháp tắc ở trong mắt, làm sao lại cố kỵ quy củ của biệt viện chúng ta.
Đồ Phương lắc đầu:
- Bọn họ đều là người điên à? Cứ tiếp tục như vậy, chỉ có một con đường chết thôi, ai có thể đối kháng được với thiên đạo?
Sống tại ở Đại Thiên Thế Giới, cần phải thuận theo thiên đạo pháp tắc, cảm ngộ thiên đạo ý chí, vâng theo thiên đạo mới có thể sống sót, nghịch thiên mà đi, đó chính là muốn chết ngu không ai bằng.
Một người có cường đại tới mấy, cũng vĩnh viễn phải ở dưới thiên đạo pháp tắc, chẳng trách vô số dị số lại quật khởi giống như lưu tinh, chói mắt như pháo hoa. Đáng tiếc chung quy vẫn là phù dung sớm nở tối tàn, không lọt vào được sử sách.
Trong những cường giả đứng sừng sững ở đỉnh phong của thế giới, không có một dị số nào tồn tại, bởi vì vận mệnh của bọn họ chỉ có một - bị diệt dưới thiên đạo, cho nên Đồ Phương mới không khỏi cảm khái.
- Vậy thì ngươi sai rồi, có một số việc, quá trình lại đặc sắc hơn kết quả, đông hoa địa giới vô biên vô hạn, người tu hành như cát sông Hằng, lại có mấy người có thể chết già?