Chương 389: Kịch chiến (1)

Lúc này toàn thân Cốc Dương phù văn dầy đặc, quang mang dũng động, khí tức bùng nổ, Long Trần cảm thấy mình giống như bị một con mãnh thú nhìn gườm gườm vậy.

Sự cường đại của Cốc Dương là không thể nghi ngờ, nhưng ở sâu trong linh hồn hắn có một ý chí cao ngạo, không cho phép hắn lui về phía sau nửa bước, ngay cả ý định lui bước cũng không được phép xuất hiện.

Cho dù biết rõ không phải là đối thủ, cho dù chết ở trong tay đối phương, cũng không được lui về phía sau nửa bước, điều này khiến Long Trần thầm kêu khổ trong lòng.

Biết rõ không đánh lại, nhưng không cho phép chạy, đây là hành vi ngu xuẩn cỡ nào, nhưng hắn biết, một khi mình lui về phía sau, đạo tâm sẽ bị cản trở, rất có thể sẽ khiến mình không gượng dậy nổi, sinh ra tâm ma.

Hít sâu một hơi, nếu không thể lui về phía sau, vậy thì liều đi, Long Trần chậm rãi nhắm mắt lại, Phong Phủ Tinh bỗng nhiên trở nên yên lặng bất động, chuẩn bị triệu hồi ra Phong Phủ Chiến Thân.

- Tật Phong Trảm.

Bỗng nhiên một tiếng quát truyền đến, một đạo phong nhận cực lớn nặng nề chém về phía Cốc Dương.

Ầm.

Cốc Dương thét lớn một tiếng, trực tiếp bị cỗ phong nhận khủng bố đó chém bay, dư thế của phong nhận không giảm, chém đại địa ra một cái rãnh sâu.

Một thân ảnh thướt tha xuất hiện trước người Long Trần, quần áo bay phần phật, xinh đẹp như tiên, chính là Đường Uyển Nhi.

- Cốc Dương này cứ giao cho ta, Long Trần, ngươi đi thủ hộ mọi người, cố kiên trì thêm một lát, chúng ta sẽ giành được thắng lợi.

Đường Uyển Nhi nhìn chằm chằm Cốc Dương, tay ngọc chập lại, linh khí mênh mông mãnh liệt ùa ra, phong nhận đầy trời, quay chung quanh Đường Uyển Nhi.

Phong nhận bay quanh, giống như trăm hoa bay múa, cắt vỡ không gian, đồng thời trong tay Đường Uyển Nhi có thêm một thanh trường kiếm.

Đó là trường kiếm từ phong nhận tạo thành, Phong chi lực khủng bố khiến không gian chung quanh trường kiếm không ngừng vặn vẹo.

Phù văn trên trường kiếm sáng lên, giống như được giao cho sinh mệnh, không ngừng gào thét, chiến ý ngập trời.

Đây mới là Đường Uyển Nhi ở trạng thái toàn thịnh, lúc này nàng ta giống như một nữ chiến thần xinh đẹp, lẳng lặng đứng đó.

Long Trần gật đầu, nơi này giao cho Đường Uyển Nhi là thích hợp nhất, trong những người này, chỉ có Đường Uyển Nhi có tư cách là đối thủ của Cốc Dương, dưới chân khẽ động, chạy về phía đội ngũ của mình.



Cốc Dương nhìn Đường Uyển Nhi:

- Ngươi thật sự không muốn liên thủ cùng ta à?

Đường Uyển Nhi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, phong nhận quanh người cấp tốc xoay tròn, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Cốc Dương hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đã không thức thời, vậy đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.

Cốc Dương quát lạnh một tiếng, phù văn toàn thân lại sáng lên, quang mang chói mắt, trên song quyền bọc lên một tầng kim quang, một quyền đập tới Đường Uyển Nhi.

Phong nhận trong tay Đường Uyển Nhi lập tức chém xuống, phong nhận và quyền đầu va chạm, bộc phát ra một tiếng nổ vang trời.

Mặt đất dưới chân hai người lập tức tứ phân ngũ liệt, hai người đồng thờ ibay về phía sau, có điều Đường Uyển Nhi trong lúc bay về phía sau lại quát lạnh một tiếng.

- Phong Ảnh Thứ.

Theo ý niệm của Đường Uyển Nhi khẽ động, phong nhận quanh người lập tức hội tụ lại với nhau, hình thành một mũi tên, bắn về phía Cốc Dương, trong nháy mắt đã tới trước người hắn.

Cốc Dương giật mình, không chút nghĩ ngợi, đánh ra một quyền, đấm nát mũi tên cực lớn đó.

Mũi tên đã vỡ, nhưng không phải là vỡ nát, mà là phân tán ra, vẫn là từng đạo phong nhận nhỏ.

Sau khi phong nhận tản ra, lập tức giống như đàn ong lấy mật, chém tới Cốc Dương, nếu là người bình thường, trực tiếp đã bị vạn nhận phân thây rồi.

Cốc Dương cũng giật nảy mình, hắn không ngờ công kích của Đường Uyển Nhi lại linh động như vậy, hơn nữa phong nhận của Đường Uyển Nhi cực kỳ cường đại, cho dù là hắn cũng không dám để bị cắt trúng.

- Kim Cương Thủ Hộ.

Cốc Dương gầm lên một tiếng, hai tay chắn trước ngực, bỗng nhiên cả người quang mang đại thịnh, giống như mặt trời, những phong nhận vô khổng bất nhập đó lập tức bị thành mảnh vụn.



Lăng Vân Tử ở xa xa quan chiến mỉm cười nói:

- Cốc Dương này rất mạnh, hai năm trước đã giác tỉnh tổ văn, thiên phú của hắn rất không tồi.

Đồ Phương gật đầu:

- Cốc Dương quả thật cường đại, hơn nữa thiên phú dị bẩm, thể chất của hắn vừa hay phù hợp với yêu cầu của huyết mạch tổ tiên, có chút vị đạo tương tự như phản tổ.

Có điều tư chất của hắn lại không cao bằng Đường Uyển Nhi, Đường Uyển Nhi thiệt hơn ở chỗ vừa giác tỉnh tổ văn, chưa hoàn toàn ăn khớp với tổ văn.

- Ngươi cảm thấy trong bọn họ ai mạnh hơn.

Lăng Vân Tử vừa uống trà vừa thản nhiên nói.

- Ta cảm thấy trước mắt thì Cốc Dương cường đại hơn một chút, có điều sau nửa năm, có lẽ sẽ ngang nhau, sau một năm thì Đường Uyển Nhi tuyệt đối có thể đánh bại hắn.

Đồ Phương nói với vẻ vô cùng tự tin.

Lăng Vân Tử cũng gật đầu:

- Một năm sau vừa khéo chính là lúc Cửu Lê Bí Cảnh mở ra, đám hài tử này vừa hay có thể đuổi kịp.

Đồ Phương cười khổ nói:

- Cửu Lê Bí Cảnh, tương truyền đến từ thời đại thượng cổ, trăm năm mới mở ra một lần, bên trong cơ duyên vô số.

Có điều đến lúc đó đệ tử của hai đạo chính tà toàn bộ đều tiến vào đó, đó chính là một hồi cạnh tranh thảm thiết, không biết sẽ lại có bao nhiêu người phải chết thảm trong đó.

- Nguy hiểm và kỳ ngộ là cùng tồn tại, con đường của cường giả nào có bằng phẳng, tranh phong với tà đạo là thế ắt phải làm, vì thương sinh thiên hạ, chỉ có thể gϊếŧ chóc.

- Ồ, có vẻ như trò hay để xem rồi.

Lăng Vân Tử không khỏi ồ lên một tiếng.