Chương 387: Tranh đoạt (1)

Tiếng chuông vừa vang lên, Long Trần và Đường Uyển Nhi giống như tên rời cung lao đi, cùng lúc đó, đệ tử cấp hạch tâm khác cũng không chậm hơn hai người Long Trần.

Mọi người đều nhìn ra, đây là một hồi tranh đoạt chiến vô tình, tiên hạ thủ vi cường, tiên cơ là vô cùng quan trọng.

Có điều tuy cơ hồ là cùng cất bước, nhưng tốc độ của Đường Uyển Nhi vẫn nhanh nhất, nàng ta đã giác tỉnh tổ văn, vận dụng Phong chi lực tự nhiên hơn, trên tốc độ, có thể nói là số một trong những người ở đây.

Sau khi đám người Long Trần chạy đi, người phía sau cũng nhanh chóng đi theo, có điều khác với người khác, người bên Long Trần tốc độ hơi chậm, bởi vì bọn họ phải bảo trì trận hình.

Mà thế lực khác thì hiển nhiên không cố kỵ như vậy, toàn lực mà chạy, căn bản không có trận hình gì cả.

Vù.

Đường Uyển Nhi tới trước một lá cờ đầu tiên, tay ngọc vươn ra, rút lá cờ ra khỏi mặt đất, phất tay một cái, lá cờ bay tới Quách Nhiên ở trong đội ngũ.

Quách Nhiên ngay lập tức đỡ lấy lá cờ, trực tiếp cắm vào trong ống cờ ở sau lưng, sau khi lá cờ cắm vào ống cờ, trên ống cờ lập tức sáng lên một con số: Một.

Điều này cũng có nghĩa là, bọn họ đã có được một lá cờ, đúng lúc này đệ tử hạch tâm khác cũng đã tới chỗ cắm cờ, đều ra tay cướp đoạt.

Ngay khi bọn họ cướp được lá cờ đầu tiên, lá cờ thứ hai của Đường Uyển Nhi đã bay tới, tốc độ nhanh hơn người khác một bậc.

Người khác thấy vậy thì không khỏi rùng mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ưu thế của nàng ta sẽ rất rõ ràng.

Có điều hiện tại vẫn chưa phải lúc tranh đấu với người khác, trước tiên cứ toàn lực tranh đoạt cờ cắm trên đất đã, sau đó lại đi tranh đoạt cờ trong tay người khác sau.

Đội ngũ của Tề Tín ở phía bên phải Long Trần, khi hắn vừa chạy tới trước một lá cờ, muốn vươn tay rút cờ thì lại rút hụt.

Hắn kinh hãi phát hiện, lá cờ đó không ngờ tự bay lên không, chậm rãi bay đi xa xa.

Đang cả kinh, hắn lập tức nhìn thấy Long Trần, không khỏi giận dữ:



- Long Trần, ngươi muốn chết.

Lá cờ đó dưới sự dắt bằng Hồn lực của Long Trần, không ngờ bị cách không lấy đi, khiến hắn vồ hụt.

Sau khi Long Trần cầm lá cờ đó, cũng không thèm nhìn tới mà vung tay ném tới đội ngũ của mình, người đã chạy về phía lá cờ tiếp theo.

Nhìn cũng không thèm nhìn Tề Tín lấy một cái, tên ngu ngốc này, giờ là lúc nào rồi, không tranh thủ thời gian đi cướp cờ, không ngờ còn có thời gian mà mắng chửi người khác, Long Trần cũng thực sự bội phục chỉ số thông minh của hắn.

- Đừng ngẩn ngơ ra đó nữa, trước tiên cướp cờ đã.

Xa xa Cốc Dương lên tiếng nhắc nhở, tiếp tục chạy về phía trước, có điều lộ tuyến hắn tiến lên ở phía trên Long Trần.

Nếu Long Trần tiếp tục dựa theo lộ tuyến đó mà cướp cờ, tất nhiên sẽ va chạm với hắn, trong hai mắt Cốc Dương hiện lên một tia trào phúng.

Bởi vì hắn nhìn ra được, trên lộ tuyến Long Trần chọn có bảy lá cờ, hơn nữa cự ly cũng là tiện lợi nhất, Long Trần tuyệt đối sẽ không thay đổi lộ tuyến.

Trong nhất thời cờ bay đầy trời, Quách Nhiên và người chung quanh hết sức chăm chú đỡ lấy lá cờ bay tới, để vào trong ống cờ, qua mấy hơi thở, đã có tám lá cờ vào tay.

Mà người chung quanh toàn bộ đều chạy chung quanh Quách Nhiên, trình ra trận hình tam giác, tiến về phía trước.

Lúc trước Long Trần đã dặn dò bọn họ, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo hộ Quách Nhiên, không cho bất kỳ ai tới gần.

- Cẩn thận, mẹ nó, cờ bị đoạt rồi.

Có người gầm lên một tiếng, thì ra mọi người đều chỉ lo cắm đầu chạy lên trước, một thế lực không lưu ý, bị người của công hội khác xông vào đội ngũ, giật đi ba lá cờ trong ống cờ, ném về phía trận doanh của mình.

Chờ người của thế lực đó có phản ứng thì lá cờ đã tiến vào trong ống cờ của thế lực khác rồi.



Thế lực đó giận dữ, tên gia hỏa chạy vào cướp cờ đó trực tiếp bị đánh cho lỗ mũi ăn trầu, chết ngất đi, có điều hắn dùng một thân thương tích đổi lấy ba lá cờ, tuyệt đối là rất đáng.

Thế lực đó bắt đầu điên cuồng khởi xướng trùng kích về phía một thế lực khác, có điều người ta đã có phòng bị, căn bản không thể đắc thủ.

Trong nhất thời phía sau cực kỳ hỗn loạn, nhưng bên Long Trần lại không hề hỗn loạn, có mấy người muốn đυ.c nước béo cò, trực tiếp bị đánh bay.

Phòng ngự giống như thùng sắt, khiến Quách Nhiên vô cùng an toàn, hắn và mấy người bên cạnh chỉ cần chú ý lá cờ bay về là được.

Người bên Diệp Tri Thu bị trùng kích, có điều bọn họ cũng rất thông minh, thấy bên Long Trần ngay từ lúc ban đầu đã bày ra trận hình đó, cũng liền học theo, không để bị đắc thủ.

Tốc độ của đệ tử hạch tâm cực nhanh, Đường Uyển Nhi sau khi nhổ ra hết lá cờ ở trước mặt, ném cho Quách Nhiên thì phát hiện xung quanh đã không còn cờ.

Lại nhìn về phía xa xa, chỉ có lưa thưa mấy lá, có điều mình chạy tới thì cũng không còn kịp rồi, cự ly của người khác gần hơn nàng ta nhiều.

- Về phòng bị.

Long Trần quát khẽ với Đường Uyển Nhi, đồng thời bản thân cũng chạy tới chỗ một lá cờ cuối cùng, sau khi lấy được lá cờ này hắn cũng quay về phòng thủ.

Hiện giờ cờ trên chiến trường toàn bộ đã bị nhổ hết, Long Trần nhìn qua một chút, trong ống cờ của Quách Nhiên đã có ba mươi sáu lá cờ, trước mắt đã chiếm vị trí thứ nhất.

Vị trí thứ hai là thế lực của Cốc Dương, bên hắn có hai mươi bảy lá, bên Diệp Tri Thu là mười chín lá, trước mắt vẫn chưa biết xếp hạng thứ bao nhiêu, có điều khẳng định là không thấp.

Bởi vì có mấy thế lực chỉ có vài ba lá cờ, một là bởi vì bọn họ không quá am hiểu quan sát, chọn lộ tuyến không tốt, bị người ta đυ.ng vào.

Thứ hai là bọn họ không thể chiếm trước tiên cơ, bị người ta nhanh chân đến trước, cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn.

Khi tay Long Trần sắp chạm tới lá cờ đó, bỗng nhiên tâm sinh cảnh triệu, một cỗ kình phong khủng bố đánh thẳng tới hậu tâm của hắn.

Công kích chưa tới, uy áp khủng bố đã khiến xương cốt Long Trần rã rời, đó là lực lượng vô cùng khủng bố.