Long Trần biến sắc, vừa muốn lên tiếng, Tôn trưởng lão đó đã xua tay nói:
- Dẫn đi.
Ngô sư huynh cười lạnh một tiếng, muốn tới bắt người.
Long Trần giận dữ, chỉ vào Tôn trưởng lão mắng to:
- Lão già ngươi, mắt ngươi mù hay là mờ?
Với Hồn lực cường đại của ngươi, chẳng lẽ lại không phát hiện được chỗ ta đứng vừa rồi rõ ràng cách cửa một trăm trượng ba thước à?
Ngươi rõ ràng là xử sự bất công, người như ngươi cũng xứng làm trưởng lão sao? Huyền Thiên Biệt Viện đúng là mù mắt rồi.
Linh hồn chi lực của Long Trần cường đại dị thường, đã sớm cảm ứng được trong bóng tối có người đang chú ý tới bên này, hắn biết có cao thủ cấp trưởng lão đang nhìn chằm chằm tất cả ở bên này.
Cho nên Long Trần mới dám phóng tay đánh một trận, nhưng không ngờ, trưởng lão này không hỏi xanh đỏ đen trắng liền muốn trấn áp hắn, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Long Trần vừa mắng xong, tất cả mọi người đều sợ tới choáng váng, người này rốt cuộc có phải điên rồi không? Đánh người cùng khóa, tát sư huynh, hiện giờ còn chỉ vào mũi trưởng lão mà mắng, thế giới này quá điên cuồng rồi.
- Lớn mật.
Tôn trưởng lão giận dữ, quát lạnh một tiếng, một cỗ uy áp cường đại nháy mắt đã khóa chết Long Trần, giống như một ngọn núi lớn, đè chặt lên người Long Trần.
Ngay cả Đường Uyển Nhi đứng bên cạnh hắn cũng bị liên lụy, bị uy áp ép cho không thể động đậy, cảm giác hô hấp cũng sắp đoạn tuyệt, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Nàng ta chỉ là chịu ảnh hưởng mà thôi, mà Long Trần thân ở chính giữa uy áp, còn phải thừa nhận áp lực khủng bố cỡ nào.
Hự.
Long Trần phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân bị ép cho kêu kẽo kẹt, giống như tùy thời sẽ gãy lìa.
Tên hỗn đản này không ngờ muốn dựa vào uy áp khiến mình quỳ xuống, trong hai mắt Long Trần hiện lên một cỗ sát ý nồng đậm.
Hắn khổ sở chống đỡ, cho dù bị ép chết, hắn tuyệt đối cũng không để đầu gối mình cong lại.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm thề, đừng để lão tử đợi được cơ hội, nếu không sỉ nhục hôm nay, ngày sau sẽ trả lại gấp trăm lần.
Khi Long Trần đang đau khổ chống đỡ, cảm thấy xương cốt của mình sắp vỡ vụn, một thanh âm lạnh lùng truyền đến:
- Tôn trưởng lão, ngươi đang làm gì thế?
Thanh âm đó vừa xuất hiện, Tôn trưởng lão liền cả kinh, vội vàng thu hồi khí thế trên người, không biết từ lúc nào, Đồ Phương trưởng lão đã xuất hiện ở phía trước.
Lúc này áp lực đột nhiên tản đi, trên người Long Trần cũng thả lỏng, sắp ngã sấp xuống, được Đường Uyển Nhi đỡ lấy, Long Trần cứ như vậy tựa vào trên người Đường Uyển Nhi.
Không phải hắn cố ý tranh thủ, mà là hắn thật sự không còn khí lực, uy áp của cường giả cấp trưởng lão quá khủng bố.
Tuy mặt Đường Uyển Nhi đỏ bừng, có điều vẫn đỡ lấy Long Trần, không hề kiêng kị, đồng thời trong lòng cũng hận chết Tôn trưởng lão này.
- Khởi bẩm Đồ Phương trưởng lão, Long Trần gây sự trước lại không phục sự quản thúc của Chấp Pháp Giả, còn bạo lực kháng pháp, phá hủy kiến trúc chung quanh.
Do bất đắc dĩ, ta chỉ đành ra tay bắt hắn, để tránh hắn tạo thành phá hoại lớn hơn, xin Đồ Phương trưởng lão minh giám.
Tôn trưởng lão cung kính nói.
Tuy đều là trưởng lão, có điều Đồ Phương là trưởng lão chấp pháp có quyền lực lớn nhất toàn bộ biệt viện, hắn không dám lỗ mãng.
- Ồ? Còn có việc này à? Long Trần, ngươi giải thích thế nào?
Đồ Phương quay đầu lại, nhìn về phía Long Trần.
- Đồ Phương trưởng lão, ngài pháp nhãn như đuốc, chuyện rõ ràng như vậy, không cần ta phải giải thích nhiều chứ.
Long Trần chỉ vào dấu chân trên đất.
Nơi đó là chỗ hắn tát người khıêυ khí©h, hắn đã sớm âm thầm để lại chứng cớ, cố ý lưu lại hai dấu chân trên đá phiến.
Nhìn thấy dấu chân đó, Ngô sư huynh và Chấp Pháp Giả lúc trước bị Long Trần tát bay lập tức biến sắc.
Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, Long Trần lại âm thầm để lại chứng cớ, trong nhất thời sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt.
- Đồ Phương trưởng lão, ngài đừng tin lời nói phiến diện của tiểu tử này, đây là hắn cố ý làm ra về sau, đây là giả tạo chứng cớ.
Ngô sư huynh vội vàng nói.
- Có phải giả tạo hay không, hỏi người ở đây là biết, về sau ta trừ động thủ với ngươi ra thì không hề rời khỏi chỗ.
Long Trần nói xong liền ôm quyền với người xung quanh:
- Các vị huynh đệ tỷ muội, chúng ta đều là người mới, sắc mặt đáng ghê tởm của những người ỷ vào mình là Chấp Pháp Giả, không hỏi xanh đỏ đen trắng đã chèn ép người mới này, các ngươi cũng nhìn thấy rồi.
Không cần các ngươi giả mạo chứng cớ, chỉ cần nói ra những gì mình thực sự nhìn thấy là được, chúng ta phải ở trước mặt trưởng lão chấp pháp, đấu tố những kẻ cặn bã ỷ vào tu vi, bắt nạt học đệ này.
Những tên gia hỏa chỉ là hạng lót nồi ở kỳ trước, lại muốn tác uy tác phúc trước mặt chúng ta, các ngươi có thể chịu đựng được sao?
Long Trần nói xong, lập tức có người đứng dậy nói:
- Ta có thể làm chứng, dấu chân đó chính là nơi Long Trần vẫn đứng.
- Đúng vậy, vị Chấp Pháp Giả sư huynh này uy phong vung xích sắt, dùng lực lượng Dịch Cân cảnh trung kỳ đẩy lui hắn.
- Đúng là buồn cười, ta thật sự vô cùng hoài nghi chỉ số thông minh của vị sư huynh này, lúc trước khi Long Trần chiến đấu, cố ý đứng đó không nhúc nhích, hắn vì sao lại không nhìn ra.
Không thể không nói, trong lòng những người mới này vẫn có ngạo khí nhất định, mấy ngày nay rất nhiều người đều có chút bất mãn với đám Chấp Pháp Giả kiêu ngạo này.
Không phải lực kích động của Long Trần có bao lớn, chủ yếu là bọn họ nhìn những Chấp Pháp Giả này không vừa mắt, có cơ hội xả giận, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Vừa nghe thấy sự trào phúng của mọi người, sắc mặt Ngô sư huynh trở nên cực kỳ khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm những người làm chứng đó.
- Đồ Phương trưởng lão, ngươi nhìn ánh mắt của hắn kìa, rõ ràng là chuẩn bị trả thù sau chuyện, xin Đồ Phương trưởng lão làm chủ cho chúng ta.
Mang theo ánh mắt cừu hận như vậy nhìn người ta, lòng dạ của tên gia hỏa này rất hẹp hòi, để một kẻ như vậy làm chấp pháp, sao có thể công bằng được? Điều này quả thực là ác mộng đối với người mới chúng ta.
Một người lập tức đứng ra tố cáo.