Hắn biết muốn ghép lại thành một cái đầu hoàn chỉnh, đó là chuyện đừng có mơ, có điều thu nhặt những thứ đó lại, trên phân lượng chắc cũng có thể gom đủ.
Đồ Phương nhìn Long Trần, mãi lâu sau vẫn không nói ra lời, chẳng lẽ đây là vận mệnh của dị số à? Rõ ràng đã cho hắn cơ hội, vì sao vẫn biến thành như vậy?
Đồng thời hắn cũng nhớ tới lời dặn dò của chưởng môn, đừng thử thay đổi vận mệnh của Long Trần, hiện giờ hắn cuối cùng cũng tin rồi, nếu hắn cứ cố cho Long Trần một danh ngạch đệ tử hạch tâm, chỉ sợ sẽ mang đến nhân quả lớn cho toàn bộ biệt viện, thậm chí biệt viện sẽ có khả năng bị tiêu diệt.
- Xin lỗi, cái này thì ta không thể thỏa mãn ngươi được.
Đồ Phương thở dài, hắn cũng rất đồng tình với Long Trần, đáng tiếc hắn không dám cho hắn đãi ngộ này.
Trưởng lão khác cũng không khỏi phát ra một tiếng thở dài, có lòng muốn cầu tình cho Long Trần, có điều nghĩ đến tính cách thiết diện vô tư của Đồ Phương, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tính cách thiết diện vô tư của Đồ Phương, trong biệt viện không ai không biết, có đôi khi ngay cả chưởng môn nhân cũng phải nhường hắn ba phần.
Nghe thấy những lời này, Long Trần không khỏi biến sắc, vừa muốn lên tiếng, Đồ Phương liền xua tay nói:
- Ngươi đừng có gấp, tuy ngươi không thành công, nhưng cũng không tính là thất bại, thân phận đệ tử hạch tâm của Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu vẫn được giữ nguyên, có điều về phần ngươi...
- Ta thì sao?
Long Trần vội vàng hỏi.
- Ta chỉ có thể dựa theo quy củ của biệt viện, cho ngươi làm một đệ tử ngoại môn.
Bản thân Đồ Phương cũng cảm thấy mặt nong nóng, làm như vậy quả thật là rất nhân tài không được trọng dụng
Long Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy cũng có chút tiếc nuối vì không có được thân phận đệ tử hạch tâm, có điều có thể trở thành đệ tử ngoại môn cũng tốt rồi, chỉ cần được ở lại biệt viện, vẫn có cơ hội rất lớn.
Huống chi Long Trần cũng không thiệt, ít nhất cũng từ trong tay Quỷ Sa lừa được U Minh Quỷ Ảnh Bộ, từ sự oán hận giống như bị cướp vợ của Quỷ Sa, Long Trần biết, thứ này tuyệt đối là bảo bối.
Chỉ có điều hắn hiện tại vẫn không có thời gian để tu hành, nhưng bất kể có nói như thế nào, mạo hiểm một lần, có được một bộ công pháp cường đại, vẫn rất đáng giá.
Nghe thấy tin tức này, Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu không khỏi lộ ra một tia thần sắc thất vọng, Long Trần đã thắng lợi trước mắt, không ngờ lại xuất hiện kết cục này, thật sự khiến người ta thương xót.
Có điều Lôi Thiên Thương và Tề Tín lại thầm thở phào nhẹ nhõm, lòng tin vốn bị Long Trần đả kích cho thương tích đầy mình lại chậm rãi khôi phục.
Thiên tài có cường đại tới mấy, không được cung cấp tài nguyên, vậy cũng vẫn là không bột đố gột nên hồ, nước không nguồn rất nhanh sẽ bị loại bỏ.
- Long Trần, đừng buồn!
Đường Uyển Nhi đi đến bên cạnh Long Trần, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Long Trần cười ha ha, lắc lắc nói:
- Ngươi nhìn ta có giống buồn không? Nếu vì chút chuyện nhỏ này mà buồn, ta đã sớm buồn chết rồi.
Đường Uyển Nhi nghe vậy, trong lòng run lên, quả nhiên Long Trần đã trải qua rất nhiều chuyện không tầm thường, có lẽ sự cường đại của hắn cũng là có liên quan tới kinh lịch của hắn.
Trong những người ở đây, chỉ có Đồ Phương là mỉm cười, chỉ có hắn biết rõ nhất Long Trần rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu khi dễ và áp bức, có lẽ là ứng với câu đó: Hoặc bùng nổ trong áp lực, hoặc diệt vong trong áp lực.
Long Trần đương nhiên thuộc về cái trước, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện đau buồn, chút vấp ngã này đối với hắn mà nói quả thật không tính là gì.
- Vị huynh đệ này, cám ơn ngươi, ngại quá, chém vỡ bảo đao gia truyền của ngươi rồi.
Long Trần trả lại đại đao cho đại hán đó, có chút áy náy nói.
Mọi người lúc này mới chú ý tới, một cây đại đao vốn yên lành, hiện giờ đã có đầy lỗ to bằng ngón cái, từ xa nhìn lại giống như một cái cưa, khiến người ta vừa giật mình lại vừa buồn cười.
- Không có gì, thanh trường đao này có thể xuất lực cho Long huynh, đó là vinh hạnh cả đời của nó.
Đại hán đó tiếp nhận trường đao, vẻ mặt cung kính nói.
Hắn đã tính kỹ rồi, sau này sẽ cất thanh trường đao này đi, nó đã chứng kiến sự hữu nghị của hắn và Long Trần.
Ngày sau khi Long Trần trở thành cường giả tuyệt thế, hắn có thể vô cùng tự hào lấy bảo đao ra, vỗ ngực nói với mọi người: Ta và Long Trần có giao tình quá mệnh, nhìn thấy không, hắn từng hỏi mượn đao của ta.
Chuyện bên Long Trần xem như đã kết thúc, Long Trần không lấy được minh bài đệ tử cấp hạch tâm, chỉ được phân cho một danh hiệu đệ tử ngoại môn.
Xem xong trận chiến vừa rồi, tất cả mọi người đã xếp hắn vào hàng ngũ cường giả cấp quái vật, hơn nữa còn được coi là quái vật trong quái vật.
Sau khi mọi người về trận doanh của mình, Đồ Phương đứng trước mặt mọi người, toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Đồ Phương nhìn mọi người nói:
- Đầu tiên là chúc mừng các ngươi, các ngươi đã trở thành đệ tử của biệt viện, sau này tất cả tài nguyên của biệt viện đều sẽ rộng mở đối với các ngươi.
Có điều, rốt cuộc có thể có được bao nhiêu, vậy phải xem năng lực của bản thân các ngươi, xem các ngươi rốt cuộc có đủ mạnh hay không.
Cho nên các ngươi phải nhớ kỹ, tiến vào biệt viện, sự tu hành của các ngươi chỉ là mới bắt đầu, bởi vì tất cả tài nguyên trong biệt viện đều phải cần thực lực tương ứng mới có thể có được.
Lại Quay đầu, nói với những người báo danh không có được danh ngạch đệ tử:
- Tuy các ngươi không thể được chọn, có điều các ngươi cũng không đến vô ích, không ít người chắc đã có được không ít thứ trong bản đồ khảo hạch, cũng không phải về tay không.
Hơn nữa, biệt viện cũng để lại một con đường cho các ngươi, các ngươi có thể lựa chọn lưu lại, có điều các ngươi cũng đừng quá cao hứng.
Các ngươi có thể tu hành ở biệt viện, nhưng các ngươi không được hưởng thụ đãi ngộ cấp đệ tử, mỗi tháng có thể lĩnh một chút tài nguyên ít ỏi, còn phải làm rất nhiều công việc, nói trắng ra là, đó chính là tạp dịch.
Mọi người lúc trước nghe thấy có thể lưu lại, có điều nghe tới về sau, giống như quả bóng cao su xì hơi, triệt để từ bỏ.
Bọn họ đều là nhân vật vươn tay ra là cơm đến miệng, bảo bọn họ làm tạp dịch, vậy có khác gì là gϊếŧ bọn họ đâu?
Có điều cũng có người vứt bỏ mặt mũi, quyết định làm một cường giả chân chính, bởi vì ở đây bọn họ nhìn thấy không gian rộng lớn hơn, không còn nguyện ý làm một nhị thế tổ, bọn họ muốn làm một cường giả, cho dù làm từ tạp dịch cũng không ngại.
Có điều người như vậy rất ít, trong hơn một vạn người, chỉ có hơn năm mươi người ở lại, người còn lại thì toàn bộ được người ta dẫn tới nơi khác, chắc là trực tiếp đưa ra khỏi biệt viện.
Thế là hiện trường vốn đông nghìn nghịt sau khi mọi người rời đi, tại chỗ chỉ còn lại hơn bảy trăm người, Đồ Phương vung tay, hơn mười vị trưởng lão vỗ lên cột đá, mọi người đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, biến mất tại chỗ.