Trong Nam Ly Sơn Cốc, một chiếc liễn xa xa hoa do một con ma thú man ngưu kéo chậm rãi chạy đến, chung quanh có mười mấy người hộ vệ, một đường tiến về phía trước.
Đang hành tẩu, liễn xa bỗng nhiên dừng lại, Hạ Trường Phong trong liễn xa nhướng mày, nói với vẻ không vui:
- Có chuyện gì mà dừng lại?
Hạ Trường Phong lần này quay về Đại Hạ, một mặt là để chuẩn bị chuyện cưới Phượng Minh Tam công chúa, mặt khác, nam tử áo trắng ra lệnh cho hắn chuẩn bị chuyện quan trọng hơn.
Cho nên Hạ Trường Phong mới lệnh cho mọi người ngày đêm kiêm trình, chỉ dùng thời gian một đêm để rời khỏi Nam Ly Sơn Cốc.
Qua sơn cốc rồi đi thêm nửa ngày chính là cảnh giới Đại Hạ, vốn cưỡi ma thú phi hành thì tốc độ sẽ nhanh hơn.
Có điều nhân số đông đúc, không thể hành động toàn bộ, mặt khác ma thú phi hành, mục tiêu quá lớn, vạn nhất dẫn tới đàn ma thú phi hành cường đại hơn thì nhất định sẽ phải chết, ngay cả cơ hội trốn cũng không có.
- Khởi bẩm hoàng tử, có người chặn đường.
Ngoài liễn xa một người nói.
- Người nào?
Hạ Trường Phong sửng sốt.
- Người quen của ngài.
Hạ Trường Phong nhướng mày, ra khỏi liễn xa nhìn một cái, chỉ thấy phía trước là một cốc khẩu chật hẹp, liễn xa của bọn họ muốn tiến về phía trước thì phải đi qua đó.
Mà trước cốc khẩu, hai thân ảnh một trước một sau lẳng lặng đứng đó, khi nhìn thấy thân ảnh phía trước, Hạ Trường Phong mỉm cười, có điều trong ánh mắt hiện lên một tia âm trầm.
- Long Trần, ngươi ở đây chờ bản vương, chẳng lẽ là để đưa tiễn bản vương à?
Hạ Trường Phong vung tay lên, mười mấy thị vệ chung quanh toàn bộ tản ra, nhanh chóng bao vây Long Trần và A Man.
Long Trần nhìn Hạ Trường Phong, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, thấy ngươi đi đường vất vả, cho nên muốn một bước tới nơi, triệt để đưa ngươi về.
- Đừng có nói với ta, hai người các ngươi người ở đây là muốn ám sát bản vương nhé.
Mắt Hạ Trường Phong híp lại, cười lạnh nói.
- Bản vương bát? Xưng hô này rất thích hợp với ngươi, có điều từ "Ám sát" này dùng không đúng, chúng ta là tới gϊếŧ người.
Long Trần xòe tay nói, có điều vừa nói xong, lập tức sắc mặt lạnh lùng, chỉ vào Hạ Trường Phong:
- Hạ Trường Phong, ta cũng không rảnh chơi trò ngôn từ với ngươi, tên vương bát đản ngươi, tay chân trên người Sở Dao, có phải ngươi làm không?
Nghĩ đến tao ngộ của Sở Dao, trong hai mắt Long Trần lóe lên sát cơ, Sở Dao hiện giờ chẳng khác nào mình nữ nhân của mình, hắn không thể chịu đựng được chuyện như vậy.
Đồng thời tao ngộ của Sở Dao khiến hắn liên tưởng đến tới trên người mình, nếu chuyện này có liên quan tới Hạ Trường Phong, như vậy hắn chính là cửa đột phá tốt nhất để tìm được thủ phạm.
Sắc mặt Hạ Trường Phong hơi đổi, hiển nhiên lời nói của Long Trần khiến hắn lắp bắp kinh hãi, lập tức ánh mắt biến thành lạnh lẽo, nói:
- Xem ra ngươi đúng là biết không ít, có điều không sao, dù sao một người chết, có biết nhiều đến mấy cũng không ngại.
Hạ Trường Phong nói ba phải cái nào cũng được, không cho Long Trần đáp án mà hắn muốn, có điều có một điểm có thể xác định, Hạ Trường Phong nhất định biết rất nhiều thứ.
Long Trần nhìn Hạ Trường Phong, hắn mỉm cười, hắn cười rất vui vẻ, có lẽ từ trong miệng Hạ Trường Phong, hắn có thể biết được tất cả bí mật.
- Long Trần, vốn ta cho rằng, ngươi rất thông minh, hôm nay ta mới phát hiện ta sai rồi, có điều ta sai cũng rất vui, chỉ bằng vào hai người các ngươi mà dám đến ám sát ta, ta không biết là nên tán thưởng dũng khí của ngươi hay là nên cười nhạo sự ngu xuẩn của ngươi.
Xem ra sau lần đó kích sát Hoàng Thường, khiến cho du͙© vọиɠ của ngươi bành trướng vô hạn, cho rằng mình là vô địch thiên hạ à?
Vương Mãng, ngươi không phải vẫn oán giận ta không cho ngươi cơ hội thể hiện bản thân à? Hiện tại cơ hội tới rồi đó, đi chặt bỏ đầu của tên tiểu tử không coi ai ra gì này đi!
Hạ Trường Phong nói với vẻ khinh thường.
Một câu cuối cùng của Hạ Trường Phong là nói với một người bên cạnh, người được gọi là Vương Mãng đó dáng người khôi ngô, hơn nữa sắc mặt đen thui như than.
Lúc này nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Trường Phong, nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng ởn, giống như một mãnh thú khát máu.
Vương Mãng đó cũng là thị vệ của Hạ Trường Phong, hắn cũng giống như Hoàng Thường, đều là vũ khí bí mật của Hạ Trường Phong.
Chỉ có điều Hoàng Thường ở ngoài sáng, còn hắn ở trong tối, người quen Hạ Trường Phong đều biết Hoàng Thường, nhưng không có ai biết tên thị vệ đen xì này.
- Chủ nhân yên tâm, ta trong mười chiêu có thể chém hắn thành thịt nát.
Vương Mãng cười lớn một tiếng, bước ra một bước.
Một thanh âm lợi nhận ra khỏi vỏ vang lên, trong tay Vương Mãng có thêm một thanh kiếm bản to, khiến ánh mắt Long Trần hơi co rút lại.
Kiếm bản to bình thường chỉ rộng hơn trường kiếm một phần, đại khái rộng chừng căn ngón tay, bởi vì độ rộng gia tăng, độ dày cũng tăng theo, kiếm bản to sẽ nặng hơn trường kiếm bình thường rất nhiều.
Bình thường người tu hành có thể sử dụng kiếm bản to đều có lực lượng rất lớn, cơ bắp kinh người, mà kiếm bản to trong tay Vương Mãng này không ngờ lại đạt tới bảy tấc.
Độ rộng bảy tấc, độ dầy gần ba tấc, khiến trọng lượng của thanh kiếm bản to này nặng tới kinh người, kiếm bản to chưa tới, kình phong khủng bố đã gào thét mà đến, không khí cũng xoay tròn theo, đánh xuống đầu Long Trần.
- Ngươi là của ta.
Long Trần không hề động, A Man phía sau Long Trần hét lớn một tiếng, Khai Sơn Chiến Phủ trong tay cắt qua không gian, mang theo kim quang gào thét, nghênh đón trường kiếm của Vương Mãng.