Chương 139: Tiểu Tuyết (1)

Trần Phi không khỏi biến sắc, nói:

- Trước khi đi ta đã lập quân lệnh trạng với Hầu gia, cho dù chết cũng phải bảo vệ thế tử và phu nhân được an toàn.

Long Trần lắc đầu nói:

- Tuy ngươi là cường giả Ngưng Huyết hậu kỳ, có điều ngươi vẫn không bảo hộ được ta, khi ta bị thương trên lôi đài, ngươi không xuất thủ, đã nói lên ngươi có cố kỵ cực lớn.

Nói cách khác, chỉ có khi ta bị uy hϊếp sinh tử, ngươi mới sẽ ra tay, mà lúc đó, cho dù ngươi xuất thủ, cũng không giải quyết được vấn đề, ta nói có đúng không?

Trần Phi im lặng, không trả lời, bởi vì những gì Long Trần nói là thật, khiến hắn không thể phản bác.

- Ở trong đế đô, có thể có nhân vật khiến ngươi cố kỵ như vậy, chắc là Anh Hầu à?

Long Trần hỏi.

Trần Phi thở dài, gật gật đầu nói:

- Không sai, Hầu gia trước khi ta đi đã dặn dò, không thể để Anh Hầu phát hiện, nếu không tính mạng sẽ nguy hiểm.

Trần Phi không sợ chết, nhưng sợ làm hỏng đại sự của Hầu gia, cho nên thế tử bị khi dễ lâu như vậy, ta vẫn không xuất thủ, thật sự là bất đắc dĩ, xin thế tử thứ lỗi.

- Cha ta có cừu oán với Anh Hầu à?

Long Trần nói.

- Ngón tay của Anh Hầu chính là bị Hầu gia chặt đứt.

Trần Phi cười nói.



Sắc mặt Long Trần lập tức trở nên cổ quái, chẳng trách Anh Hầu lại nhằm vào mình, phụ thân đúng là đủ mạnh, có điều ta cũng không kém, phụ thân chặt đứt một ngón tay của hắn, mà ta cũng thiếu chút nữa khiến hắn táng gia bại sản.

- Ngươi đến đế đô từ lúc nào?

Long Trần hỏi.

- Ba năm trước.

- Bên cạnh cha ta có mấy cao thủ giống như ngươi?

- Vốn có bảy, có điều năm trước chết trận một người rồi, chỉ có sáu thôi.

- Ngươi đến Ngưng Huyết tầng mấy?

- Cửu trọng thiên, đáng tiếc thủy chung không thể đột phá vách tường đó.

Trần Phi thở dài nói, hắn đã ba mươi bảy tuổi, nếu bốn mươi tuổi vẫn không thể đột phá, trên cơ bản là cả đời vô vọng.

Long Trần cũng không giật mình, tuy Trần Phi che giấu rất sâu, có điều chỗ mi tâm của hắn có huyết khí tuôn ra, đó rõ ràng là dấu hiệu máu đã ngưng luyện đến thực chất mới có.

Nói cách khác Trần Phi hiện tại là một cường giả Ngưng Huyết cảnh đỉnh phong, chỉ là bị kẹt ở bình cảnh này.

Muốn từ Ngưng Huyết cảnh đột phá đến Dịch Cân cảnh, đó là khó khăn cỡ nào, toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc, cường giả Ngưng Huyết cảnh mấy ngàn, nhưng Dịch Cân cảnh thì chỉ có ba vương hầu mà thôi, có thể thấy được tầng xiềng xích này giống như một đạo hồng câu không thể vượt qua, chắn ngang trước mặt bọn họ, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

- Trần Phi, buổi tối hôm nay ta sẽ luyện mấy đan dược, ngươi mang tới cho cha ta.

Long Trần trầm ngâm một chút nói.



- Thế tử, cái này...

Long Trần khoát tay chặn lại, cắt ngang lời Trần Phi:

- Tuy thuật che giấu khí tức của ngươi cường hãn, có thể tránh được tai mắt của Anh Hầu, âm thầm bảo hộ Long gia.

Nhưng hiện tại toàn bộ đế đô đều là dòng nước xiết, biểu thị toàn bộ Phượng Minh chỉ sợ sẽ phải đổi trời, ngươi ở lại hay không cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thử nghĩ, nếu tới khi Long gia thực sự gặp đại nạn, với năng lực của ngươi, có thể ngăn cơn sóng dữ không?

- Ta có thể mang thế tử lao ra khỏi vòng vây.

Trần Phi nói.

Sắc mặt Long Trần lạnh toát, nói:

- Vậy mẹ ta thì sao?

Trần Phi lập tức nghẹn lời, thuật che giấu khí tức của hắn cường hãn, nhưng cường hãn nhất của hắn chính là thuật bỏ chạy, hắn có lòng tin cho dù Anh Hầu xuất thủ, hắn cũng có tám phần nắm chắc mang được Long Trần đi.

Nhưng hiện giờ Long Trần nói như vậy, khiến cho hắn á khẩu không nói được gì, hắn nhiều nhất chỉ cũng có thể mang một người đi mà thôi, như vậy sẽ phải hy sinh Long phu nhân.

- Xin lỗi, thế tử, đây là Hầu gia phân phó, tiểu nhân chỉ có thể nghe theo.

Trần Phi lắc đầu nói.

Long Trần không khỏi vừa sợ vừa giận, phụ thân không ngờ vì cứu mình, mà sẵn sàng từ bỏ mẫu thân, trong nhất thời mắt đỏ lên, có lẽ đây là sự cưng chiều đối với mình, nhưng hắn không thể chấp nhận.

Hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ, lạnh lùng thốt: