Sắc mặt người kia đỏ bừng, trải qua Long Trần nhắc nhở, hắn nhìn nhìn mình, cảm giác tựa hồ mình mập “một chút”.
- Vu bàn tử, ngươi không nên lãng phí thời gian của Long huynh, nhanh đi về giảm béo đi, Long huynh, khà khà, ngươi nhìn gương mặt của ta như thế nào?
Một nam tử gầy gò khác, vẻ mặt cung kính cười nói.
- Ngươi nha.
Long Trần làm như thật nhìn hắn một chút, hồi lâu sau mới nói:
- Gương mặt của ngươi chú định ở trước ba mươi tuổi khốn cùng chán nản, bất quá cũng may, sau ba mươi tuổi...
Người kia đại hỉ:
- Lẽ nào sau ba mươi tuổi, ta có thể thăng chức rất nhanh sao?
- Không, sau ba mươi tuổi ngươi sẽ quen thuộc, nên không thấy khổ nữa.
Long Trần nói.
Người kia.
- ...
Mọi người cười ha ha, bỗng nhiên một đôi mắt oán độc nhìn về phía này, để tiếng cười của mọi người ngừng lại.
Long Trần đã sớm cảm ứng được, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt của Lý Hạo như lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Long Trần.
- Lý thế tử, thương thế của ngươi khỏe chưa? Thật đáng mừng nha, chỉ là thương thế bên trên khỏe rồi, phía dưới lại như thế nào?
Long Trần thân thiết hỏi.
Sắc mặt Lý Hạo co quắp, khi hắn bị khiêng về phủ, cả khuôn mặt cơ hồ bị Long Trần đánh bầm dập.
Lý gia vội vàng cầu Dược Sư của Luyện Dược Sư Công Hội, tiêu tốn rất nhiều kim tệ, mới để Lý Hạo phục hồi như cũ.
Không thể không nói, có tiền là được, trong thời gian ngắn như vậy, Lý Hạo đã không khác người bình thường.
Thế nhưng nghe Long Trần nhắc lại, Lý Hạo như phản xạ có điều kiện, hạ bộ đau đớn, phảng phất như về tới ngày đó.
Lúc trước Long Trần ra tay quá ác, suýt chút nữa đá phế mệnh căn của hắn, làm cho hắn hận nhất chính là, thời điểm hắn bị khiêng về phủ chữa thương, mới phát hiện thiếu một viên.
Chờ hạ nhân vội vội vàng vàng chạy tới võ đài, phát hiện võ đài sớm đã được thanh lý, có người nói cái viên đỏ đỏ gì kia, bị một con chó hoang tha đi rồi. (*ha ha ha)
Khi Lý Hạo tỉnh lại, nghe được tin tức này, suýt chút nữa tức đến ngất đi, thế nhưng đã không cách nào cứu vãn, Luyện Dược Sư lại ngưu bức, cũng không cách nào nặn ra cho hắn một viên khác nha.
Tuy đi đứng vẫn bình thường, thế nhưng đồ vật vốn đối xứng, bỗng nhiên thiếu một viên, để hắn không cách nào thích ứng.
Bây giờ bị Long Trần nhắc tới, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Long Trần, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Long Trần, ngươi cái con hoang này, ta muốn cùng ngươi quyết chiến sinh tử, ngươi dám tiếp không?
Long Trần vốn cười tủm tỉm, sắc mặt bỗng nhiên căng cứng, danh xưng này rất sỉ nhục, đặc biệt là sỉ nhục mẹ của hắn.
Đúng là không muốn chết sẽ không phải chết, nếu ngươi muốn rời khỏi trần thế đầy ô trọc này, lão tử sẽ tác thành ngươi.
- Vẫn là câu nói kia, ta muốn cược thêm.
Long Trần nhìn Lý Hạo, nếu ngươi muốn chết, cũng phải chết có giá trị mới được, dù sao đã là kẻ địch, hắn không đành lòng nhìn Lý Hạo chết nhẹ tựa lông hồng nha.
- Được, mặc kệ ngươi đánh cược bao nhiêu, Lý Hạo ta tiếp hết.
Nhưng trong lòng lại cười gằn, nhiều tiền hơn nữa, ngươi cũng không có mạng để tiêu, lần trước Lý Hạo bất cẩn, bị Long Trần nắm lấy sơ hở mới thảm bại như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình phạm sai lầm đồng dạng.
Lần này không giống lần trước, hắn nói là quyết chiến sinh tử, mà lần trước chỉ là quyết đấu, tuy đánh chết đối phương sẽ không gánh trách nhiệm, thế nhưng nếu đối phương chịu thua, thì không thể gϊếŧ được.
Quyết chiến sinh tử lại không giống, hai người lên đài, chẳng khác nào giao tính mệnh ra, coi như chịu thua cũng vô dụng, phe thắng lợi có thể tùy ý nắm lấy sinh tử của đối phương.
- Được, buổi trưa ngày mai, chúng ta gặp trên Sinh Tử Đài.
Lý Hạo cười lạnh, nhìn Long Trần như nhìn một kẻ đã chết.
Trong lòng Long Trần lại cười gằn, bây giờ là thời điểm gϊếŧ gà dọa khỉ, thấy Lý Hạo muốn rời khỏi, Long Trần cười nói:
- Bước đi chú ý duy trì cân bằng, không sẽ ngã đấy.
Nghe Long Trần nói, Lý Hạo đã xoay người rời đi, thân thể đột nhiên cứng đờ, sắc mặt vặn vẹo biến hình, hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Long Trần.
Hắn hít sâu một hơi, lại như không nghe được Long Trần nói, chậm rãi đi về một hướng khác của Văn Học Điện.
Nhưng Long Trần nói, lại chẳng khác nào cây kim đâm vào tim hắn.
Hắn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn càng nghĩ như vậy, đi lại càng không tự nhiên, làm cho tất cả mọi người nhìn hắn có chút khó hiểu.
Nhìn Lý Hạo đi xa, một người bên cạnh Long Trần cẩn thận nhắc nhở:
- Long huynh, sao ngươi lại đáp ứng hắn, kia là quyết chiến sinh tử, sẽ chết người đó.
- Không sao, ngày hôm nay ta nhìn tướng mạo của hắn, thấy ấn đường âm u, tử khí quấn quanh, chính là tướng ty quỷ tỏa mệnh, hắn không sống quá ngày mai. Đúng rồi, ta có chuyện cần mấy vị hỗ trợ.
Long Trần nói xong, nhìn đám hồ bằng cẩu hữu nhỏ giọng thì thầm.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Vu bàn tử cắn răng nói:
- Long huynh, nếu ngươi mở miệng, ta cho ngươi mượn toàn bộ tích trữ.
Nói xong đưa cho Long Trần một tấm tinh thẻ, Long Trần không nghĩ tới Vu bàn tử lại nghĩa khí như vậy, trên thẻ có tới 80 ngàn kim tệ.
Tuy bọn hắn đều là thế tử vương hầu, thế nhưng cơ bản đều xuất thân chi thứ, không được coi trọng, những kim tệ này đối với Vu bàn tử mà nói, là một khoản tiền lớn.
- Long huynh, ta có khoảng 60 ngàn, cầm đi.
- Ta thì tương đối ít, chỉ có 3 vạn, Long huynh cầm tạm.
- Ta có...
Long Trần vốn cho rằng có thể mượn một vạn đã không tệ, không nghĩ tới bọn hắn sẽ dốc túi giúp đỡ.
- Chư vị, vạn nhất ta chết, số tiền này của các ngươi sẽ đổ sông đổ biển.
Long Trần nhìn tinh thẻ trong tay, không khỏi nhắc nhở.
- Long huynh xem thường chúng ta sao? Chúng ta vốn không thể tu hành, bình thường lại bị bọn hắn nhục mạ không ít lần, Long huynh ngươi dám liều mạng đánh với bọn hắn, tuy chúng ta không có dũng khí đó, thế nhưng thanh thế lại phải cho.
Mấy người thấy Long Trần đáp ứng quyết chiến sinh tử với Lý Hạo, không khỏi cùng chung mối thù, giờ nghe Long Trần cầu viện, đầu óc đều nóng lên, nên cái gì cũng mặc kệ.
Long Trần gật gù, phần nhân tình này hắn nhớ, trong tay có hai mươi mấy vạn kim tệ, đủ hắn làm rất nhiều chuyện.
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng bước chân vang lên, đoàn người đi vào Văn Học Điện, Văn Học Điện vốn có chút huyên náo lập tức yên lặng như tờ.