Chương 19
Thật lâu, thật lâu… bị đau đớn xỏ xuyên qua, toàn thân đau nhức, phần vai cũng đau… Bạch Vĩnh bị hành hạ đến kiệt sức, nhưng nam tử trên người vẫn như vĩnh viễn lúc nào cũng tràn đầy tinh lực… cứ một lần rồi lại một lần xỏ xuyên hắn, một lần rồi lại một lần mà phát tiết…
Ánh mắt từ từ mơ hồ, hạ thân trở nên chết lặng, nam tử thở dốc bên tai cũng dần dần biến mất… Bạch Vĩnh cảm giác mình sắp bất tỉnh.
Có lẽ… bất tỉnh, đối với mình mới là sự giải thoát tốt nhất…
Bất chợt, trước mắt xuất hiện một mái tóc vàng chói mắt, cùng với đôi mắt màu xanh lam…
Không được… mình không thể bất tỉnh được… mình còn muốn…. còn muốn gặp lại người ấy… Rất muốn, nói với hắn ba chữ mà mình chưa từng nói ra…
Như là vừa được tiêm một liều thuốc kí©h thí©ɧ, Bạch Vĩnh bỗng tỉnh táo lại… gắt gao từ từ nhắm hai mắt… chờ đợi lúc cực hình chấm dứt.
“A~ hảo bổng a~ thân thể của đại thúc~~~, A Đoạn, ngày mai chúng ta trở lại nhé” Không biết qua bao lâu, cảm giác áp bách trên người mới chậm rãi giảm bớt, sau đó thì nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại.
Rốt cục… cũng kết thúc rồi…
Tay phải trật khớp còn chưa được nối lại, Bạch Vĩnh gian nan giơ tay trái lên, cố gắng chậm rãi đứng lại, đau đớn từng cơn bốc lên. Bạch Vĩnh cảm giác thân thể của mình đã gần tan vỡ.
Nhanh lên… phải nhanh xuống giường… ta phải nhanh lên một chút… nhanh trở về… trở về gặp hắn…
“A!” Vừa giơ chân đi được một bước, bởi vì hai chân vô lực mà té xuống, vết thương lại rách ra chảy đầy máu tươi: “Ghê tởm…” Khàn khàn mở miệng.
Như là không cam lòng, Bạch Vĩnh dùng tay trái làm điểm tựa, cố gắng đứng dậy.
Mình không thể ngã xuống ở đây được… Dù đau đớn phế tâm phế liệt như lúc nãy cũng phải chịu đựng… chút đau đớn này… chẳng là gì cả…
Từng bước từng bước… vô cùng gian nan…
Chỉ còn thiếu chút nữa…
tay trái duỗi đến tay nắm cửa…
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi…
“Cạch!” Trong phút chốc cánh cửa bỗng mở ra.
“Đại thúc?!” Nam tử tóc bạc bước vào, giật mình mà nhìn thân thể nam nhân giăng đầy vết thương trước mắt.
“Duyệt… rốt cuộc là chuyện gì…” Trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, nam nhân cố phun ra một câu rồi té xỉu.
Duyệt vội vàng đỡ lấy thân thể mềm mại của Bạch Vĩnh: “Không ngờ bị hành hạ thành như vậy…” Duyệt thương xót mà thở dài: “Bất quá, đại thúc, đây đều là do sự tin tưởng của ngươi mà ra…”