Hoắc Trường Uyên nhớ tới cái kia băng lãnh thấu xương đêm đông từ băng hỏa lưỡng trọng thiên bên trong tỉnh lại, vừa mở mắt, liền thấy một xinh đẹp cô gái xinh đẹp, hướng về phía hắn cười.
Hắn tinh tường nghe được âm thanh động tâm. Hắn nghĩ, nguyên lai hôm qua chính là nàng, dùng da thịt sưởi ấm hắn. Hắn hương thơm non mềm xúc cảm, phảng phất bây giờ còn dừng lại ở đầu ngón tay.
Hoắc Trường Uyên liền nghĩ, đời này có thể lấy nàng làm vợ, một đời của hắn may mắn quá.
Thế nhưng là Hoắc Trường Uyên không nghĩ tới, nàng lại dám gạt hắn!Một nữ tử xinh đẹp đến thế, sao lại có một tâm địa ác độc như vậy.
Suy nghĩ của Hoắc Trường Uyên quay về hiện tại, anh nhìn Trình phu nhân đang rất kỳ vọng vào cô,việc không liên quan đến Khánh Phúc quận chúa, cùng với quả thật là sắp đánh hắn Trình Nguyên Hiền, nói ra từng chữ, không chút do dự nói: "không có nguyên nhân, quý phủ đại tiểu thư có lẽ thật tốt, nhưng không thích hợp với ta."
Trình Nguyên Hiền lần này là thật sự xắn tay áo, Khánh Phúc liền vội vàng kéo hắn, Hoắc Tiết Thị cũng đứng lên, ồn ào: "các ngươi muốn làm gì?"
Hỗn loạn tưng bừng bên trong, một âm thanh trong trẻo từ chính đường cửa ra vào truyền đến: "Tĩnh Dũng Hầu lời này tha thứ ta không thể đồng ý."
Đám người ngạc nhiên quay đầu, Trình lão phu nhân nhìn người tới, đứng lên dùng sức dập đầu phía dưới quải trượng: "đại tỷ nhi, sao ngươi lại tới đây?"
Hoắc Trường Uyên cho là Trình Du Cẩn nói"không đồng ý" phải không đồng ý từ hôn, hắn mười phần phiền chán, nói: " tâm ý ta đã quyết, nhân duyên là chuyện không cưỡng cầu được, ta và đại tiểu thư đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đại tiểu thư chớ có gây rắc rối song phương khó coi."
Trình Du Cẩn trên mặt bưng đoan trang ưu nhã, hoàn mỹ vô khuyết mỉm cười, thanh tao lịch sự êm ái từ ngoài cửa đi đến. Nàng sau khi đi vào không để ý đến Hoắc Trường Uyên, mà là trước tiên cho lên bài trưởng bối chào: "Du Cẩn thỉnh an tổ mẫu,phụ thân, mẫu thân mạnh khỏe."
Hoắc Trường Uyên chưa từng nhận qua loại vắng vẻ này, sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm túc hơn, nghĩ thầm cùng nữ tử này từ hôn thật sự là kịp thời chỉ tổn hại,bất quá lại chính xác. Hoắc Trường Uyên sắc mặt không tốt, hỏi: "Trình Đại tiểu thư đây là ý gì?"
"Ta bất quá là một nữ tử nhu nhược, nào dám đối với Tĩnh Dũng Hầu có ý kiến." Trình Du Cẩn cười nhìn về phía hắn, lưng thẳng tắp, con mắt trong trẻo, sáng trong như sườn núi chi nguyệt, cao quý mỹ lệ, không gì sánh được.
Tuy nhiên, lời vừa dứt, chưa đợi người khác kịp trả lời, Trình Du Cẩn lại nói tiếp: "Nhưng mọi chuyện nhất định phải có lý do. Đầu tiên lúc Cảnh Dung Hầu bất tỉnh, chính ta là người đã cứu ngươi từ trong hang về sơn trang của mẫu thân.Thứ hai,sau khi được cứu, chính ngươi là người đuổi theo muốn đính hôn, kết thân với phủ Nghi Xuân Hầu là chuyện tốt, Trình Du Cẩn ta chưa bao giờ ép buộc ngươi, Trình gia của ta cũng chưa bao giờ yêu cầu ngươi. Thứ ba,lễ đính hôn mới được hai tháng, mọi người trong thành đều biết chuyện, nhưng ngươi lị tự mình bội ước đến cửa nhà tôi để hủy bỏ hôn ước, còn nói chuyện thô lỗ với trưởng bối.,môỵ là bất nghĩa, thứ hai là không tin tưởng, thứ ba là vô liêm sỉ. Ngươi thật là bất nhân bất nghĩa, ta là người không biết hiếu thảo và lương thiện ta tình nguyện chung thân không gả còn hơn là gả cho ngươi. Hôm nay, trước mặt tất cả trưởng lão, ta đã nói rõ với Cảnh Dung Hầu rằng ta, Trình Du Cẩn, không hổ thẹn với tư cách là người của Nghi Xuân Hầu phủ, cho nên cùng Tĩnh Dũng Hầu từ hôn."
Mọi người trong chính điện đứng sững sờ, không hiểu Trình Du Cẩn đang làm gì, từ xa xưa chỉ có phu hưu thê: bỏ vợ, nhà trai từ hôn, nào có nhà gái chủ động? Hoắc Tiết Thị triệt để choáng váng, vẫn là Trình lão phu nhân trước hết nhất phản ứng lại, trong lòng âm thầm hợp câu không có phí công dưỡng, là một có đầu óc. Hoắc Trường Uyên quyết tâm từ hôn, chuyện này mắt thấy không có cách nào vãn hồi, vậy thì dứt khoát tự mình nói trước, tốt xấu chiếm được trước phần đạo nghĩa. Chỉ cần danh tiếng tốt, Trình Du Cẩn chưa hẳn về sau không thể gả một môn gia thế hiển hách.
Trình lão phu nhân hạ quyết tâm,, tư thái trong nháy mắt thay đổi: "thôi, đã các ngươi nhà si mê không ngộ, khăng khăng muốn làm loại chuyện bất nhân bất nghĩa này, vậy Trình gia ta cũng không sợ các ngươi. Hoắc Hầu gia, ác giả ác báo, ngươi tự lo thân ngươi."
Khánh Phúc quận chúa và Trình Nguyên Hiền đều chỉ phản ứng một chút, Trình Du Cẩn mắng chính xác rất sảng khoái, người có thể diện cãi nhau chính là không giống nhau. Nhưng mà, thật sự muốn từ hôn?
Hoắc Trường Uyên bị thuyết giáo của Trình Du Cẩn chấn mộng, chờ hắn phản ứng lại, trong lòng tức giận. Hắn cư nhiên bị một nữ nhân độc ác này trả đũa, bất quá Hoắc Trường Uyên ngược lại nghĩ, hắn là nam tử, không thể cùng nữ tử yếu đuối tính toán. Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của Mặc nhi, xem như cho Mặc nhi mặt mũi, để cho nàng chiếm chút tiện nghi nơi miệng thôi.
"Tĩnh Dũng Hầu vậy mà nhìn như vậy không dậy nổi nữ nhân?" Trình Du Cẩn cười một tiếng, Hoắc Tuyết bối rối một lúc,chờ phản ứng lại, lập tức trừng mắt nhìn Trình Du Cẩn, Hoắc Trường Uyên ngăn cản mẫu thân,nói: " mẫu thân, mặc kệ là ai chủ động, chỉ cần hủy hôn liền tốt. Trình Đại tiểu thư, ta xem như là để mặt mũi cho một nữ tử, không cùng ngươi tranh này lợi ích, hy vọng ngươi sẽ giữ lời, hủy bỏ hôn ước càng sớm càng tốt."
"Tịnh Dung hầu làm sao có thể coi thường nữ tử như vậy?" Trình Du Cẩn cười lớn, ngay trước Hoắc Trường Uyên, lấy ra hôn thư, cố ý chậm rãi, từng cái xé nát, "nói không giữ lời chính là Hoắc Hầu gia, mong ngài nhớ kỹ, không phải ngươi không cùng ta tranh dài ngắn, mà là ngươi, không tranh nổi."
Trình Du Cẩn xé nát hôn thư, buông lỏng tay, toàn bộ rớt xuống trên sàn nhà. Trình Du Cẩn cuối cùng nhìn Hoắc Trường Uyên lần cuối,làm như không có chuyện gì xảy ra, lần lượt chào tạm biệt các trưởng bối rồi mới quay người rời đi.
Trình Du Cẩn cho dù là mắng chửi người, cũng muốn để cho mình không chê vào đâu được, chiếm đủ đạo đức điểm cao.
Hoắc Trường Uyên nhìn bóng lưng kia,, lúc này lưng cô vẫn uy nghiêm xinh đẹp, bước đi không dài cũng không ngắn, đúng như tính toán, sắc mặt Hoắc Trường Uyên càng ngày càng âm trầm bỗng nhiên giận mà phất tay áo rời đi.
Trình Nguyên Hiền cùng bọn người bị lưu lại đằng sau, hai mặt nhìn nhau, rất lâu chưa phục hồi tinh thần.
Hoắc Trường Uyên rất nhanh liền đuổi kịp Trình Du Cẩn, dù sao với tốc độ đi của cô ấy tốt đến mức không thể dễ dàng hơn. Hoắc Trường Uyên từ phía sau kêu một tiếng, Trình Du Cẩn hoàn toàn làm như không nghe thấy, không thèm để ý, Hoắc Trường Uyên không thể nhịn được nữa, động tay một níu lại Trình Du Cẩn cánh tay: "dừng lại!"
Trình Du Cẩn cũng không thể nhịn được nữa quay người lại tát hắn một bạt tai: "buông tay!"
Trình Du Cẩn Nhất động tay khiến Hoắc Trường Uyên đã kinh hãi. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng lại có nữ nhân dám đánh hắn, dẫn đến hắn không có né đi. Đáng tiếc lực đạo của Trình Du Cẩn cuối cùng có hạn, nàng tiếc nuối lắc lắc tay co rút đau đớn, chỉ là đánh đỏ lên, cũng không có để mặt mày cặn bã hốc hác. Bằng không,. nếu không sự nghiệp của hắn sẽ bị hủy hoại.
Trình Du Cẩn trong lòng mười phần tiếc nuối, Hoắc Trường Uyên không thể tin sờ lên khóe miệng của mình, hắn giận không kìm được, nhưng mà cũng biết tốt xấu, cũng không có đánh trở về. Hắn lạnh như băng nhìn Trình Du Cẩn, nói: "như thế nào, bây giờ không giả vờ nữa à?"
"Trang cái gì trang, ta là đại tiểu thư Nghi Xuân Hầu Phủ, nhiều năm qua đoan trang thụcnữ người người khen ngợi, liền giẫm chết một con kiến cũng không cam lòng. Là Hoắc Hầu gia lúc đi bộ phải cẩn thận một chút a, lần sau đυ.ng nữa đến tảng đá, coi chừng phá hủy khuôn mặt, cắt đứt sự nghiệp của ngài."
"Ngươi..." Hoắc Trường Uyên tức giận, cau mày nhìn Trình Du Cẩn, hắn không thể tưởng tượng trên đời lại có loại nữ nhân như vậy, tức giận nói: "Ngươi chỉ là muốn đạt được danh lợi,về sau ai sẽ cưới ngươi? Uổng phí khuôn mặt xinh đẹp của ngươi."
Trình Du Cẩn cười một tiếng: "đa tạ Hầu gia khen ngợi. Hầu gia chẳng lẽ chưa từng nghe qua,nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng giỏi lừa gạt người khác sao?Chẳng lẽ ngươi cho rằng, trên đời này tất cả nữ tử cũng giống như Mặc muội muội của ngươi, ngây thơ thiện lương, yếu đuối?"
Trình Du Cẩn nói liếc mắt, không chút nào che giấu được vẻ khinh thường đối với Hoắc Trường Uyên khinh bỉ: "sợ không phải cái kẻ ngu."
"Ngươi!"
Trình Du Cẩn không muốn nhìn tên ngốc này thêm lần nào nữa, nàng lạnh lùng quay người lại, không ngờ nhìn thấy một đám người đang đứng cách đó không xa.
Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên vừa vặn chặn lối ra duy nhất. Người ở chỗ đó, không biết đã nghe bao lâu.
Trình Du Cẩn trong lòng hô to thất sách, nàng trong chớp mắt liền thay đổi nụ cười đoan trang xinh đẹp, con mắt dò xét cực nhanh đám người kia. Sáng sớm xuất hiện ở trong viện, bên cạnh cũng không có người dẫn đường, nghĩ đến là họ hàng Trình gia bên vợ. Một người dẫn đầu đeo thắt lưng màu đỏ, áo choàng đen, thắt lưng đeo một chiếc túi quan chức dáng người cao, kiên cường như cây tùng.
Trình Du Cẩn vốn cho là đây là người trong nhà, nếu như là thân quyến Trình gia, vậy nàng vừa rồi nho nhỏ khác người không coi là cái gì. Thế nhưng nàng nhìn thấy nam tử này, suy đoán trước đó đã không còn chính xác nữa.
Có thể mặc màu đỏ dắt vung, có thể thấy được là quan viên trong triều, hơn nữa phẩm cấp không thấp. Sáng sớm nổi lên gió tới, tương dạ tuyết vung lên, lông trắng hạo canh, thực sự thấy không rõ tướng mạo của hắn. Nhưng mà có thể chắc chắn, tuổi của hắn cũng không lớn.
Tuổi nhỏ chức vị cao, Trình gia, có hạng người như vậy sao?
Tùy tùng bên người nam tử ho khan một tiếng, cố ý lớn tiếng nói: "cửu gia, lão Hầu gia vẫn đang chờ ngài."
Cửu gia?
Trình Du Cẩn bừng tỉnh, nguyên lai là hắn! Đối phương tựa hồ cũng đã chịu đủ, hắn mang theo rất nhiều người hầu chậm rãi đến gần, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi Trình Du Cẩn. Trình Du Cẩn từ trước đến nay chịu đựng được ánh mắt người khác, nàng lui về sau một bước, tránh đường ra, cổ tay hơi đổi, thực hiện phúc lễ tiêu chuẩn: "Cửu thúc vạn phúc."