Cũng vào lúc này, Phương Quý đã thi lễ đối với Lữ Phi Nham một lần nữa, nói: "Lại nói, ta cũng nghe nói, Lữ Phi Nham sư huynh đã từng học qua kiếm ở phía sau núi, nói đến còn được tính là nửa cái sư huynh của mạch chúng ta, nói thế nào thì sau khi ra ngoài cũng sẽ quan tâm chiếu cố ta, ngược lại là Nhan sư tỷ, nếu như sư tỷ...nếu như sư tỷ tiếp tục tranh chấp, sẽ chọc khiến cho Lữ Phi Nham sư huynh không cao hứng..."
Bộ dáng của hắn lúc này rơi vào trong mắt của mọi người rất giống như là một kẻ sợ sệt ở trong lòng, sợ Thần Tiên đánh nhau liên lụy đến chính mình, lại giống như là dựa vào một chút giao tình của nhất mạch ở phía sau núi, nịnh nọt Lữ Phi Nham, để cho hắn quan tâm chính mình một chút khi đi ra ngoài...
Trên mặt của Lữ Phi Nham lộ ra ý cười, có một chút thú vị nhìn Phương Quý.
Sắc mặt của mọi người ở trong sân đều trở nên có một chút đặc sắc, có cười thầm, có chê cười, có bất đắc dĩ.
Lúc này ở trong lòng của Trương Xung Sơn cơ hồ là muốn cười nở hoa, trong ánh mắt đều là vẻ trêu tức.
Vào lúc này thì sắc mặt của Nhan sư tỷ có một chút trở nên lãnh đạm, nàng coi như còn có một số lời khác muốn nói, vào lúc này cũng không nói ra miệng, nàng có lòng tốt đến đây giúp thằng nhóc này, nếu hắn là một kẻ can đảm, dám có thái độ ngỗ nghịch với Lữ Phi Nham, vậy thì nàng luôn luôn có thể dẫn hắn trở về, coi như là môn quy phạt ngươi, chẳng lẽ còn có thể đáng sợ hơn với việc đi ra ngoài bị mất mạng?
Nhưng nàng cũng không có cách nào nói thẳng ra những lời này, chỉ có thể âm thầm chỉ điểm cho hắn.
Kết quả là chính thằng nhóc này liền sợ sệt, chỉ muốn nịnh nọt Lữ Phi Nham, nàng lại có thể làm sao bây giờ?
Bình tĩnh nhìn Phương Quý một chút, nàng thản nhiên nói: "Là do chính ngươi chọn, vậy thì tuỳ ngươi!"
Phương Quý liên tục gật đầu, cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, ở phía Lữ sư huynh có ít người, ta cũng có thể được nhận nhiều điểm công đức hơn..."
Nhan Chi Thanh cũng lười nhác nói thêm, kiếm quang dưới chân sáng lên, lao vào trong không trung.
"Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là kẻ đần!" Lúc này Hứa Nguyệt Nhi cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Phương Quý một chút, nói một câu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đi theo Nhan sư tỷ rời đi.
"Ngươi mới là kẻ đần..." Phương Quý nhớ kỹ nhân tình của các nàng ở trong lòng, ngoài miệng lại là lẩm bẩm một câu.
"Ha ha, chư vị sư huynh đệ, nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời, ta cũng không có để cho các ngươi thất vọng đúng không?"
Thấy Nhan Chi Thanh cùng với Hứa Nguyệt Nhi đã biến mất tại chân trời, Phương Quý xoay đầu lại, cười to hai tiếng.
"Ha ha, Phương Quý sư đệ có tuổi tác không lớn, nhưng nói lời giữ lời, quả thực là khó có được!"
Ở trong đám người, Diệp Chân cười phụ họa một câu, trong khi những người khác thì đều cười khẩy.
"Đó là dĩ nhiên, thân là nam nhân, đã nói lời thì phải giữ lấy lời, lại nói, các nàng là khu trừ ma yêu, chúng ta thì là hàng yêu, một cái cần phải liều mạng, một cái chỉ cần đào đào bẫy rập là được, ta còn có thể không nhìn ra bên nào nguy hiểm hơn?" Phương Quý cố ý cười nói, sau đó nhìn về hướng Trương Xung Sơn nói: "Đương nhiên, trước kia ta từng có một chút mâu thuẫn với Trương sư huynh, nhưng tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, nào có mối thù nào không thể giải chứ, lần nhiệm vụ đi ra ngoài này, mọi người đều chính là huynh đệ, về sau ở trong tiên môn ta còn cần nhờ các sư huynh chiếu cố..."
Trương Xung Sơn ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu nhẹ, nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi!"
"Vậy thì trước hết ta sẽ trở về sau núi tiến hành chuẩn bị!" Phương Quý chắp tay, cười nói: "Lúc nào mấy vị sư huynh xuất phát, cứ phái người tới gọi ta một tiếng là được!"
Nói xong hắn liền tế Quỷ Linh Kiếm lên, hóa thành một cái bóng đỏ lao đi.
Phen biểu hiện này của hắn cũng khiến cho đám người ở dưới cổ tùng có một chút ngoài ý muốn, thật lâu sau cũng không có ai mở miệng.
"Ha ha, hắn thật sự là quá ngu, vẫn đã suy nghĩ về tiên môn quá đơn giản?" Qua nửa ngày, ở trong đám người mới có một người cố ý nở nụ cười, chính là Trương Xung Sơn.
Diệp Chân ở bên cạnh cười cười, nói: "Trương sư đệ, sau khi nghe trưởng lão giảng luật, ngươi liền bảo ta đi thuyết phục tên tiểu tử kia, nhất định phải kéo hắn vào đội ngũ của chúng ta, hại ta phải tốn một phen công phu miệng lưỡi không nói, bây giờ còn dính đến vị Hứa gia tiểu thư kia cùng với Nhan sư tỷ, cuối cùng vẫn là ngươi được như ý, kéo thằng nhóc này vào trong đội ngũ của chúng ta, chỉ hy vọng là đến thời điểm then chốt, đừng để cho công sức của ta trở nên vô ích!"
Trương Xung Sơn vội vàng nói: "Tuyệt đối sẽ không, ta đã điều tra rõ ràng, đầu Kim Sí Anh Xà kia thích nhất là đồng nam, tăng thêm bản lĩnh điều khiển phi kiếm của thằng nhóc kia quả thật là không tệ, vào thời điểm bắt đầu yêu thú kia, để cho hắn đi làm mồi nhử, nhất định có thể tiết kiệm rất nhiều công sức cho chúng ta!"
"Vậy là tốt rồi!" Lữ Phi Nham sư huynh bỗng nhiên mở miệng vào lúc này, thản nhiên nói: "Dù sao thì kẻ này cũng không học những thứ tốt, lại đi ra sau núi, bây giờ cũng đã bị phế đi, coi như làm mồi nhử cũng có thể thể hiện ra một chút giá trị, nếu đã định ra kế hoạch, vậy thì hãy sớm rời núi, các ngươi hãy cố gắng theo dõi hắn, không nên để cho hắn lâm thời đổi ý, để tránh đêm dài lắm mộng, ngày mai chúng ta sẽ lập tức xuất phát!"
Ở phía dưới cổ tùng, toàn bộ đám người đều đáp ứng.
"Phương Quý lão gia ta gian như quỷ, Lữ Phi Nham sẽ uống nước rửa chân của ta..."
Cũng vào lúc này, Phương Quý ra vẻ hào tình vạn trượng rời khỏi Hồng Diệp Cốc đã đi tới phía sau núi, trong lòng của hắn rất vui sướиɠ hài lòng, vẫn rất chờ mong nhiệm vụ lần này, nhưng ở trong lòng lại đang suy nghĩ: "Bất quá ta hiện tại là một kẻ xui xẻo, không thể lộ ra bộ dáng vui vẻ, đúng thế, không nói đến việc sau khi đi ra ngoài sẽ như thế nào, bây giờ cũng phải nghĩ một chút biện pháp, nhìn xem có thể lừa gạt được hai kiện bảo bối hay không..."
Thế là sau khi đi ra sau núi, ở trên mặt của hắn liền cố ý giả ra biểu lộ vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng, vừa nhảy xuống từ bên trên phi kiếm liền vọt tới trước nhà cỏ, kêu thảm: "Tiên sinh, sư huynh, xong rồi, xong rồi, lúc này ta đã gây ra chuyện..."
Hai người Mạc Cửu Ca cùng với A Khổ đều lộ ra vẻ mặt không hiểu quay đầu lại nhìn hắn.
Phương Quý vừa khóc vừa sụt sịt nói: "Ta đã bị tên vương bát đản Trương Xung Sơn kia tính kế..."
Nói xong hắn liền kể lại sự tình bản thân nhận phù chiếu một lần, sau đó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Mạc Cửu Ca ngồi ở trên ghế mây.
"Làm người, cũng nên trải qua một chút mưa gió mới đúng..." Mạc Cửu Ca ôm bầu rượu ngồi ở trên ghế mây, nghe thế cũng không có phản ứng gì, uể oải nói một câu.
Phương Quý lập tức lộ ra vẻ mặt u oán, nghĩ thầm tốt xấu gì cũng làm sư phụ, không nói đến việc truyền cho ta mấy chiêu tuyệt học, tốt xấu cũng phải thưởng cho ta hai kiện pháp bảo phòng thân cũng được chứ, nào có vị sư phụ nào giống như kẻ trước mắt này, biết ta gặp đại phiền toái thế mà cũng không để ý tới?