- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Cửu Thiên
- Chương 3: Tiên Nhân lão gia
Cửu Thiên
Chương 3: Tiên Nhân lão gia
Dịch: Cửu Dao
Biên: VoMenh
---
Tiểu nha đầu có chút ngơ ngác, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm ứng xử những trường hợp như thế này. Do dự chốc lát, tiểu nha đầu này liền lùi lại, vén nhẹ váy, cúi đầu chào hỏi Phương Quý. Đây là một cử chỉ vô cùng lễ phép, Phương Quý có thể đoán ra được, cử chỉ này vô cùng trang trọng, lại rất tôn quý.
Một âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến từ trong miệng tiểu nha đầu:
"Lý...tiểu Lý đa tạ ân cứu mạng của ngài..."
Rõ ràng nhận ra tiểu nha đầu này rất hiểu lễ tiết, nhưng có lẽ đây là lần đầu nàng làm vậy nên gương mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đỏ bừng lên.
"Ta..."
Phương Quý run rẩy, nghẹn họng khó nói lên lời. Ta đã thành công đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân ư?
Chỉ bất quá, ta là anh hùng cứu người, hay là mỹ nhân được người cứu đây?
"Đúng là ngươi nên cảm ơn ta, nhưng mà hai con sói kia..."
Tình huống này có vẻ nằm ngoài ý muốn rồi, Phương Quý dù có đầu óc lanh lợi cũng ngượng ngùng cả buổi mới dám trả lời.
"Tiểu thư ở đó kìa..."
Người đâu chưa thấy đã nghe thấy tiếng thét lo lắng từ bìa rừng vọng lại. Sau đó, Phương Quý trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cột khói trắng bốc lên không trung từ phía bìa rừng đang trên đường lao thẳng đến bọn họ. Có hai người đang đứng trên đám mây đó, nhìn kỹ thì thấy là một cô gái mặc áo xanh, búi tóc cao, trông như một vị thị nữ - người nàng ta thấm đẫm máu đỏ, một người khác lại là một lão bà cao tuổi, mặc áo đen, tay cầm một chiếc gậy đầu rồng!
"Thần...là Thần tiên ư?"
Phương Quý ngoác mồm, trợn mắt kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn tin mình được Thần tiên đưa đến tá túc tại thôn Ngưu Đầu, từ trước đến giờ luôn nghĩ Thần tiên là quyến thuộc. Dù vậy, hắn ở tại thôn nhỏ mười năm, nào có bao giờ thấy người tu tiên trong truyền thuyết, đây đúng là lần đầu được mở rộng tầm mắt.
Hắn cảm thấy vô cùng kích động ngay lúc ấy, cũng chẳng rõ đó là hưng phấn hay kích động nữa.
Vừa lúc đó, nữ hầu áo xanh và bà lão áo đen đáp xuống bên cạnh hai người rồi đánh giá tiểu nha đầu này vài lần, thấy trên mặt nàng có vài vết xước rỉ máu, bỗng nhiên căng cứng cả người, hai người này phóng mắt quan sát xung quanh, khi nhìn thấy hai cái xác sói nằm xa xa kia thì sắc mặt của bọn họ còn sa sầm nghiêm trọng hơn ban nãy.
Bà lão ôm tiểu nha đầu lên, mò mẫm khắp người, nhận ra trên người nàng không có bất cứ vết thương gì thì mới yên tâm trở lại, sau đó căm hận nói: "Thì ra bọn yêu nhân Dã Lĩnh quật cũng đến, quả thật là gan to bằng trời, đúng là muốn chết mà!"
Thị nữ áo xanh trả lời lạnh lùng: "Gϊếŧ lui bọn chúng không dễ đâu, tốt nhất chúng ta nên đi khỏi đây nhanh lên."
Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng xoay ngang nhìn Phương Quý, nhíu mày hỏi:
"Tên tiểu tử này là ai?"
Phương Quý thấy hai vị tiên tử này nhìn về phía mình, vội nói: "Tiểu tử này là tiểu tử nào? Khi nãy ta nhìn nàng suýt chút nữa làm mồi trong miệng sói, mới chạy đến cứu nàng!" Mặc dù bản thân hắn không xác định được là ai cứu ai, nhưng mình cứ mở miệng chiếm đạo lý trước chẳng phải là tốt hơn sao?
Bà lão nghe xong hơi ngạc nhiên: "Ngươi cứu nàng thật à?"
Lão bà bà vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn sang tiểu nha đầu dọ ý. Tiểu cô nương này có chút ngại ngùng, hơi do dự, sau đó gật đầu nhẹ xem như đồng thuận với câu trả lời của Phương Quý.
Bà lão áo đen và thị nữ áo xanh nhất thời trở nên xoắn xít.
Hai người rõ ràng là biết thực hư câu chuyện, chỉ là hỏi thăm cho có lệ, chỉ là nghe hai tên nhóc trả lời như thế này cũng chẳng biết nên tức hay nên cười.
Hai nàng vốn dị biết rõ hai con sói dữ này không thể nào tổn thương được tiểu thư nhà mình, chỉ là chẳng biết tên nhóc hoang dã này từ đâu nhảy ra, lại to gan lớn mật ra tay cứu người trước nanh vuốt của hai con Hồng Bối Yêu Lang.
Quả thật là gan lớn nha!
"Ngươi từ đâu tới? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?"
Thị nữ áo xanh nhíu mày, nhìn Phương Quý một chút rồi lên tiếng hỏi.
Phương Quý giật thót tim nhưng vẫn tỏ vẻ thành thật, lí nhí đáp:
"Đệ...đệ sống tại thôn Ngưu Đầu. Do đệ đói bụng nên chạy vào rừng bắt thỏ ăn, sau đó liền gặp sói...Bọn sói đó là muốn ăn thịt tiểu muội muội..."
Lão bà khẽ cau mày: "Làm gì có thỏ giữa hoang sơn dã lĩnh như thế này, phụ thân, mẫu ngươi đâu?"
Phương Quý lắc đầu nói: "Cháu không có phụ mẫu!"
Cô gái áo xanh và bà lão áo đen nhìn nhau giây lát, cả hai người bọn họ đều là tu sĩ, dĩ nhiên có thể nhận ra Phương Quý chính xác là một người phàm. Bên cạnh đó, nhìn Phương Quý có vẻ mặt khá là thành thật, quần áo dân dã, lại bị rách xước lỗ chỗ xen lẫn vết máu tươi do lăn dài từ trên triền núi xuống, trong lòng hai người bỗng nảy sinh lòng trắc ẩn.
"Tiểu tử này đúng là có lòng hiệp nghĩa mà!"
Bà lão áo đen chau mày lại, nói:
"Bọn người Dã Lĩnh quật còn chưa bị diệt sạch, yêu vật khắp nơi tại vùng núi này. Nếu để tên nhãi con này tại đây, sớm muộn cũng bị mất mạng, thôi thì chúng ta mang nó về trước đã."
Thị nữ áo xanh có thương thế khá nghiêm trọng, nghe thế bèn cau mày phản bác:
"Bảo vệ tiểu thư mới là chuyện quan trọng nhất!"
Bà lão áo đen nhìn nàng, nói:
"Lão thân tự có tính toán trong lòng."
Thị nữ áo xanh dường như hiểu ra gì đó, bèn lặng im, không dám nhiều lời.
Sau khi thống nhất ý kiến, bà lão nọ bèn bế tiểu nha đầu ấy lên trong khi cô nương áo xanh thả ra một đạo khói cuộn quanh người Phương Quý, nâng hắn bay lên. Trong nháy mắt, bốn người lao nhanh vun vυ"t trong màn đêm, mất hút giữa miền núi non chập chùng.
Phương Quý lúc này đang nương thân vào đám mây mềm nhũn, thò đầu nhìn ra từng hàng cây lướt qua bên dưới, trong lòng có chút phần khích.
Hắn vốn dĩ chỉ thi triển trảm phong pháp tắc với người dân trong thôn mà thôi, ai ngờ đâu lại có thể gặp được Thần tiên như thế này!
Lần này hên quá! Nếu mình có thể dựa dẫm vào các vị Thần tiên tỷ tỷ này, nhờ họ dạy mình hai, ba đạo pháp thuật, lúc về trấn để bọn họ phải ngẩng đầu mà nhìn nha!
Đống thịt trong nhà lão mổ heo họ Lý, bày gà của lão thái thái họ Trương, nghĩ đến là thèm, lúc đó chẳng phải mình muốn ăn là ăn hay sao?
...
Tên tiểu tử Phương Quý này luôn tự xưng là Phương đại gia, đến từ thôn Ngưu Đầu cách đây ba mươi dặm. Tuy nhiên, hắn không phải sinh ra tại cái thôn đó, mà là do một vị Tiên nhân ôm đến gửi gắm cách đây mười năm...
Đó là câu chuyện mà người dân thôn Ngưu Đầu từng kể cho Phương Quý nghe, hắn được mang đến nơi này bởi một vị Tiên nhân nào đó.
Lại có người kể rằng: cách đây mười năm, dân làng đang tụ tập tham gia một buổi tiệc nho nhỏ tại tiểu gia trang nhà họ Đông, thì mây đen kéo đến dày đặc trên bầu trời, sấm sét nổ vang, giữa bầu trời giông bão ấy, có một ông lão râu tóc bạc phơ đạp mây giáng xuống, ôm một đứa bé trong lòng.
Lão tiên nhân trông có vẻ gấp gáp, nghe đồn rằng họ còn trông thấy vết máu vương vãi trên y phục của ông ta. Người đó vừa đến trấn nhỏ, bèn chộp lấy một người nông dân đang quỳ gần đó dặn dò: "Chăm sóc thằng bé cẩn thận, nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng, ta sẽ quay lại đó nó đi!"
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Cửu Thiên
- Chương 3: Tiên Nhân lão gia