Chương 76: Con sâu làm rầu nồi canh

Nhưng Phương Quý nói không đi, lại là sau khi lượn quanh một vòng, lại lặng yên đi về phía đông, suy nghĩ ở trong lòng: "Không nghe nói ở phía đông có cấm địa gì, A Khổ sư huynh thần thần bí bí như thế để làm gì, không đi nhìn một chút sẽ luôn luôn có một chút không yên lòng..."

Hắn cũng không dám ngự kiếm, mà là lặng lẽ đi dọc theo đường nhỏ phía đông nửa ngày, chỉ thấy ở khắp nơi là vùng hoang dã, không có thấy được cảnh tượng đặc biệt gì, ở trong lòng đang lấy làm kỳ, chợt phát hiện ra ở phía trước có tiếng vang xé gió, tiếp đó có mấy người trẻ tuổi mặc hắc bào nhảy xuống từ trên vách núi, bọn hắn liếc nhìn nhau, thu liễm khí tức trong nháy mắt, lặng yên đi về hướng đông, lén lén lút lút giống như là ăn trộm vậy.

"Chẳng lẽ ở phía trước có bảo bối gì, những người này đến để trộm đồ?" Phương Quý giật mình ở trong lòng, nghĩ thầm: "Vậy thì ta cũng phải đi trộm một chút..."

Lúc này hắn cũng thu liễm khí tức, lặng yên đi theo sau lưng đám người kia, chỉ thấy mấy vị đệ tử kia càng đi về phía trước càng là rón rén, một chút thanh âm cũng đều không dám phát ra, Phương Quý càng là xác định bọn hắn mang ý đồ xấu, không khỏi trở nên hưng phấn.

Đi được một lúc, ở phía trước liền xuất hiện một mảnh khe núi, màn đêm buông xuống, toàn bộ khe núi đều được bao phủ ở trong bóng tối, bước chân của mấy vị đệ tử kia rõ ràng là nhanh nhẹn hơn, dường như là có một chút kích động, nhao nhao nhào vào trong khe núi, từng người chìm trong bóng tối, lén lút ngẩng đầu, nhìn vào trong khe núi...

"Bảo tàng đang ở ngay phía sau khe núi..." Phương Quý nắm chắc ở trong lòng, sợ bị những người kia phát hiện, cố ý chậm rãi đi đến biên giới khe núi, ngẩng đầu nhìn vào.

Mà vừa nhìn cả người của hắn liền nhất thời sửng sốt.

Đây là cái quái gì?

Ở phía sau khe núi cũng không phải là bảo tàng gì, mà là một cái hồ sóng gợn lăn tăn.

Nước hồ trong vắt, trên mặt nước có hoa sen trắng tô điểm, hoàn cảnh ngược lại là rất thanh nhã, nhưng cũng không có gì đặc thù, mấu chốt nhất là, ở trong hồ nước đang có âm thanh cười cợt truyền đến, là mấy nữ tử chỉ choàng lụa trắng ở trên người, đang tắm rửa cười huyên náo ở trong hồ, mà mấy người tới "trộm bảo" vừa rồi kia, bây giờ thì là đang trợn to mắt nhìn, nước bọt cũng đều chảy ra một mảng lớn...

"Nơi này là Tiểu Bích Hồ..." Phương Quý bỗng nhiên phản ứng lại, hắn đã sớm ở phía xa xa nhìn qua mảnh hồ nước này.

Vào thời điểm vừa đi lên núi A Khổ sư huynh đã nói với hắn, ở trong hồ này thường xuyên có nữ đệ tử tắm rửa.

Thì ra đám điểu nhân kia tới là để nhìn lén nữ đệ tử tắm rửa...

Phương Quý hứng thú bừng bừng mà đến cũng nhìn một lúc, cảm thấy có một chút nhàm chán, khoảng cách của những nữ đệ tử kia so với nơi này tối thiểu có hơn mười trượng, không chuyên môn tu luyện đồng thuật thì sẽ không nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa liếc mắt qua cũng thấy không có gì đáng xem, kém xa so với Hoa quả phụ, đám nhà quê chưa thấy qua việc đời này, ngay cả một thứ không đáng giá như vậy mà cũng cẩn thận như thế...

"Vậy mà A Khổ sư huynh lại cảm thấy lo lắng như vậy..."

Phương Quý cảm thấy rất không có ý nghĩa cho nên muốn quay người rời đi, nhưng đột nhiên thấy được mấy vị đệ tử mặc hắc bào ở nơi xa đang nhìn nghiêm túc, tròng mắt đều đã sắp rơi ra, trong lòng nổi lên ý xấu, hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên hô to lên: "Bắt sắc lang..."

Trong khe núi đen ngòm lặng yên không một tiếng động, một tiếng hô to này của Phương Quý lại giống như là có tiếng sét trên mặt đất...

"Cái đệch, là ai?"

Không đợi Phương Quý quay người đào tẩu, ở chung quanh bỗng nhiên vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Có không biết bao nhiêu bóng đen bò lên từ biên giới khe núi, số lượng so với Phương Quý tưởng tượng còn muốn nhiều hơn, vào thời điểm hắn đi qua cũng không có phát hiện ở bên ngoài mười trượng còn có người, mà mấy người đó cũng đã sớm phát hiện hắn tới, chỉ là cho rằng đối phương cũng có mục đích giống như mình, bởi vậy cho nên cũng không để ý, cho đến lúc này mới bị hù cho nhảy dựng lên.

"Tên khốn nào quấy rối ở chỗ này?"

"Đánh chết hắn!"

Chỉ nghe thấy ở trong khe núi vang lên một mảnh tiếng hét lớn vừa sợ lại vừa giận, nhất thời linh quang tung hoành, phi kiếm vô số, ở giữa còn kèm theo ám khí, tảng đá, giống như là trời mưa đánh về phía vị trí của Phương Quý, trực tiếp bao phủ cả người của hắn.

"Làm sao lại có nhiều người như vậy..." Phương Quý bị hù cho tóc gáy dựng đứng, không nghĩ ngợi một chút nào, lập tức tế thanh kiếm đá màu đen lên.

"Vù..."

Chiêu Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ vừa được thi triển ra, kiếm đá màu đen múa thành một đoàn.

Sau khi kiếm đá màu đen được rót linh tức vào liền trở nên nặng nề vô cùng, vào lúc bình thường khi Phương Quý luyện kiếm, đều sẽ rất khó điều khiển thanh kiếm này hoàn mỹ, nhưng bây giờ ở phía dưới nguy cơ tính mệnh, lực lượng bắn ra, thanh kiếm này liền giống như là một con hổ, ánh kiếm màu đen lập tức biến thành một cơn lốc, những phi kiếm bay tới ở xa xa kia cũng tốt, phù triện cũng tốt, tảng đá cũng tốt, đều bị một kiếm này quét bay ra ngoài.

Mà Phương Quý thì tránh thoát được một kiếp, thân hình giống như một con ma, ôm đầu tranh thủ thời gian bỏ chạy về phía sau núi...

"Bắt hắn lại..."

"Đánh chết hắn..."

"Lăng trì con sâu làm rầu nồi canh này..."

Sau khi trốn được rất xa, Phương Quý vẫn còn có thể nghe thấy tiếng hô to tức giận của đám người đang đuổi theo mình.

Nhìn ở bốn phương tám hướng khe núi đều là bóng người lắc lư, quả thực là đã hù cho Phương Quý sợ té đái, nếu như không kịp chạy trốn thì chẳng phải là sẽ bị những đệ tử này đánh chết tươi? Hắn còn nhớ đến thời điểm nhìn lén Hoa quả phụ tắm rửa lúc trước, sau khi hắn bán đứng lão tú tài họ Trương nghèo túng, lão tú tài họ Trương nghèo túng bình thường yếu đuối quả thực là đã đoạt một thanh dao phay đuổi hắn chạy đến ba dặm...

Vội vã ngự kiếm bay một lúc lâu mới nghe thấy tiếng la gϊếŧ ở đằng sau yếu đi.

"Không dễ dàng, suýt nữa đã ném mạng nhỏ đi..." Phương Quý lòng vẫn còn sợ hãi đứng trên phi kiếm, tìm phương hướng bay ra sau núi, vừa bay vừa nghĩ mà sợ.

Nhưng cũng chính vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, cả người trở nên ngây ngẩn.

"Khổ chiến, ma luyện, hung hiểm...kí©h thí©ɧ!"

Đây chẳng phải là cơ hội mà mình một mực tìm kiếm hay sao?

Trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân thi triển kiếm chiêu để bảo mệnh, Phương Quý dần dần trở nên kích động.

---

"Phương Quý sư đệ, ngươi đang làm gì?"

A Khổ sư huynh rửa bát, cho heo ăn xong, nhổ cỏ trong ruộng, trở lại trước nhà cỏ, thấy Phương Quý đang ngồi xổm ở trên sườn núi cắt đứt một khối vỏ cây hạch đào, sau đó cầm phi kiếm cẩn thận điêu điêu khắc khắc ở nơi đó, không khỏi có một chút hiếu kỳ mà hỏi.

"Làm một ít đồ chơi..." Phương Quý trả lời, cũng không ngẩng đầu lên, rất là nghiêm túc.

A Khổ "à" một tiếng đi sau đó quay đầu lại, bỗng nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, khẩn trương hỏi: "Đêm qua ta nghe thấy ở phía đông xảy ra một trận nhiễu loạn, sẽ không có quan hệ với ngươi đó chứ?"