"Rống..." Bỗng nhiên ở trong sương mù màu đen nhàn nhạt phía trước, có một tiếng gầm nhẹ mơ hồ truyền đến.
Trong cửa thứ ba này, không có ma đằng, cũng không có bầy ong, mà là xuất hiện rất nhiều bóng đen, bọn chúng hành động chậm chạp, giống như là con rối, nhưng vào sau khi có người tiếp cận, cuồng tính chợt đại phát, bay nhào đến giữa không trung để bắt người.
"Không để ý tới các ngươi, đều nhường đường cho Phương lão gia ta..."
Phương Quý cũng biết cửa thứ ba này là cửa ải khó khăn nhất, nhưng bây giờ ở trong lòng của hắn tràn đầy lửa giận, cho dù là cái gì cũng ném ra sau ót, đối mặt với vô số bóng đen kia cũng hoàn toàn không sợ, dù sao thì chỉ cần không phải là cục diện bầy ong không thể tránh thoát kia thì hắn sẽ không sợ, tốc độ phi kiếm ở dưới chân lại tăng, giống như một tia chớp màu đỏ, "Sưu" "Sưu" vài tiếng liền vượt qua từng cái bóng đen.
Những bóng đen kia không thể nói là không tà dị, một khi ngửi được khí tức người sống, động tác cũng sẽ lập tức trở nên rất hung mãnh mau lẹ, nhanh chóng lao lên không trung bắt người, toàn thân tràn đầy quỷ khí, như một màn sương quỷ dị, người bình thường sẽ rất khó chống đỡ.
Nhưng Phương Quý bây giờ lại là hoàn toàn không sợ, kiếm ảnh được thôi động đến cực hạn, tả xung hữu đột, xuất hiện đầy mê hoặc trong màn sương mờ mờ, những bóng đen nhao nhao lao lên bắt hắn, nhưng lại ngay cả góc áo của hắn cũng đều không có bắt được, đã bị hắn vượt qua.
"Tuổi còn nhỏ, thuật ngự kiếm thế mà tốt như vậy..."
"Trời ạ, cửa thứ ba này rõ ràng là hung hiểm nhất, đối với hắn mà nói lại giống như là giẫm lên đất bằng..."
Ở bên ngoài Thập Lý Cốc lại lập tức dấy lên một trận ồn ào.
Vừa rồi bọn hắn đã nhìn ra thuật ngự kiếm của Phương Quý không tệ, nhưng khi đó Phương Quý vẫn là xen lẫn ở trong đám người, người bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ ràng, cho đến lúc này, nhóm người vượt quan nhanh nhất cũng đều đã sớm đi qua, người ở phía sau lại không đuổi theo, ở trong cửa thứ ba này, hết thảy cũng chỉ có rải rác mấy người, giống như là một mình Phương Quý biểu diễn vậy, một đạo kiếm quang linh động đến cực hạn!
"Bạch sư thúc, thằng nhóc kia..."
Không chỉ có là đệ tử phổ thông quan chiến, liền ngay cả một số chấp sự thấy cảnh ấy cũng đều có một chút kinh ngạc.
Vị Bạch Thạch trưởng lão kia vào lúc này cũng đang theo dõi Phương Quý, qua thật lâu mới nhíu mày nói: "Cửa thứ ba là cửa ải khó khăn nhất bên trong thí luyện, bởi vì bọn hắn đều cần phải đối mặt với Ma Linh, đứa nhỏ này dựa vào một thanh phi kiếm, tránh thoát khỏi sự truy sát của Tà Linh cũng không quá lạ thường, chỉ là...hắn làm sao có thể khiến cho tâm thần hoàn toàn không bị Ma Linh ảnh hưởng?"
Coi như là Phương Quý cũng không biết biểu hiện của chính mình bây giờ có bao nhiêu kinh diễm.
Theo hắn thấy, số lượng bóng đen ở trong cửa thứ ba này cũng không nhiều, động tác cũng chưa chắc nhanh bao nhiêu, dựa vào thuật ngự kiếm hơn người mà hắn khổ luyện ra, tránh thoát khỏi bọn chúng thực sự là không khó, thậm chí là độ khó còn không bằng ma đằng cửa thứ nhất cùng với bầy ong cửa thứ hai, nhưng hắn lại không biết, cửa thứ ba này vốn không chỉ là tránh né sự bao vây và chặn đánh của những bóng đen này đơn giản như vậy...
Những bóng đen này đều là Ma Linh tà dị, ở trên người có ma tính đáng sợ, có thể ảnh hưởng đến tâm tính của người tu hành.
Người có tâm tính không kiên trì nếu bị ma tính ảnh hưởng sẽ trở nên luống cuống, một thân bản lĩnh sẽ yếu đi ba thành, đừng nói là vượt quan, thậm chí là sẽ có khả năng không thể điều khiển phi kiếm, ngã xuống từ phía trên phi kiếm, cũng có thể hoàn toàn quên mất phản kháng.
Chỗ Phương Quý làm cho đám người Bạch Thạch trưởng lão kinh ngạc nhất cũng không phải là thân pháp hắn tránh thoát các bóng đen, mà là điểm này.
Hắn đã làm thế nào mà hoàn toàn không bị ma tính ảnh hưởng?
Chỉ là Phương Quý bây giờ đâu còn quan tâm đến chuyện này, trong lòng tràn đầy hận ý, muốn đuổi kịp tên gia hỏa vừa mới đánh lén mình kia, bây giờ hắn toàn tâm toàn ý ngự kiếm, không có một chút lo lắng nào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn những bóng đen này một chút nào, chỉ coi bọn chúng là cây trúc trong rừng trúc, gặp được thì liền tránh thoát, cái gì mà ma tính với không ma tính căn bản cũng chưa từng nghĩ qua, đừng cản hắn đi báo thù là được...
Ở dưới đủ loại nguyên nhân, tốc độ của Phương Quý càng lúc càng nhanh.
Một đạo kiếm quang vô cùng nhanh chóng, xuyên thật nhanh trong cửa thứ ba Thập Lý Cốc, lao thẳng về phía trước, không chỉ có rất nhiều đồng môn vừa rồi thừa dịp hắn té ngã vượt mặt hắn bị hắn vượt qua, thậm chí là một số người tiến vào cửa thứ ba trước đó cũng bị hắn đuổi kịp!
Rơi vào trong mắt của người quan chiến ngoài cốc, đây đã là một màn làm cho người ta ngạc nhiên!
"Sưu!"
Vượt qua con đường ước chừng ba dặm, Phương Quý đã xông ra phạm vi cửa thứ ba, trước mắt vẫn còn sương mù, nhưng đã không còn những bóng đen yêu dị kia, cũng không có các cấm chế khác tồn tại, thế mà chỉ còn lại một đoạn đường bằng phẳng vắng vẻ khoảng chừng một dặm.
Mà ở trong đoạn đường này, đang có mấy vị đệ tử Ô Sơn Cốc xông về phía trước, không ngừng tranh đấu với nhau.
Giờ mới hiểu được, nguyên lai là thí luyện Thập Lý Cốc trước sau có tổng cộng ba cửa ải, mỗi một cửa đều là khoảng chừng ba dặm, nhưng sau khi xông qua cửa ải thứ ba, một dặm đường cuối cùng lại là không có cấm chế cùng với tà vật, cửa này không còn khảo nghiệm khác, chỉ là để cho các đệ tử tranh đấu với nhau, xem ai có bản lĩnh cao hơn, có thể ở trong nhiều người xông qua cửa ải thứ ba, tới đích trước tiên, đoạt được Top 10!
"Tên khốn kia..."
Phương Quý cũng không nghĩ về những điều này, sau khi xông ra khỏi sương mù hắn liền lập tức giương mắt nhìn về phía trước.
Sau khi nhanh chóng vượt qua cửa thứ ba, hắn rốt cục cũng đã thấy bóng lưng của thanh niên mặc cẩm y kia, bây giờ người này đang ở phía trước hắn mười trượng, chính là vừa ngự kiếm bay về phía đằng trước, vừa tấn công hai đệ tử ở gần hắn, ba người đều thi triển các loại pháp thuật cùng với pháp khí, tận khả năng cản trở đối thủ, còn bản thân thì không ngừng gia tốc!
Phương Quý gắt gao tập trung vào bóng lưng của hắn, bỗng nhiên mắng to: "Dám khi dễ Phương lão gia?"
Lời còn chưa dứt, Quỷ Linh Kiếm ở dưới chân của hắn liền "Sưu" một tiếng, nhanh tới cực điểm, lao thẳng về phía Trương Xung Sơn!
Quỷ Linh Kiếm, nguyên bản đã có trọng lượng nhẹ nhàng và tốc độ rất nhanh. Mà Phương Quý lại thôi động linh tức cường đại, toàn lực rót vào phi kiếm, càng là khiến cho tốc độ của nó nhanh đến cực điểm.
Một cái bóng đỏ giống như huyết ảnh bay ngang qua trời cao, khoảng cách hơn mười trượng được rút ngắn với tốc độ cực nhanh!
"Ha ha, chư vị đồng môn, chớ có tranh giành cùng với ta..."
Vào thời điểm Phương Quý vội vã lao về phía trước, Trương Xung Sơn đang tranh đấu kịch liệt cùng với mấy vị đệ tử Ô Sơn Cốc nổi bật khác.