Chương 141: Ngươi điên rồi à?

Sau khi nói câu này, Trương Kinh ngược lại là bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, nhìn về hướng mọi người chung quanh, nói: "Đậy là cơ hội khó có được!"

Cũng không biết cơ hội mà hắn nói là cái gì, nhưng dần dần tất cả mọi người đều có một chút tâm nóng.

"Làm đi!"

Chúng đồng đội cùng nhau thấp giọng reo hò, lập tức liền phân công công việc, rất bận rộn.

Trước tiên là do đệ tử Sơn Hà Viện Trịnh Viễn thiết kế trận pháp, sau đó để cho Trương Kinh cùng với Phương Quý đi thăm dò địa thế, tìm kiếm nơi bày trận thích hợp, vài người khác thì lặng lẽ quan sát động tĩnh của Hoả Ma Ngưu, có người thì chuẩn bị đan dược, mà chờ đợi trận đại chiến sắp diễn ra, khí chất của toàn bộ tiểu đội ngược lại là rực rỡ hẳn lên, phảng phất như đến lúc này, mới có thể phát huy ra toàn bộ tiềm lực của mọi người.

"Phương Quý sư đệ, trận pháp mà ngươi muốn ta bày ra cũng không khó, chỉ là vào trước khi tiến vào Ma Sơn, chúng ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phải bố trí ra trận thế lớn như vậy, ngọc giản chuẩn bị lại là không đủ, ta tính toán đại khái một chút, tối thiểu còn thiếu ba tấm Yểm Tức Phù!"

Không bao lâu, đệ tử tu tập Trận Đạo tại Sơn Hà Viện - Trịnh Viễn suy tính hoàn tất, chạy đến tìm Phương Quý thương nghị.

Phương Quý cũng không quay đầu lại, nói: "Tìm tiểu mập mạp!"

Trịnh Viễn lập tức đi qua hỏi: "Lam sư đệ, ngươi có Yểm Tức Phù dư thừa không?"

Ánh mắt của tiểu mập mạp áo lam sáng lên, nói: "Một tấm 100 linh thạch..."

Trịnh Viễn quay đầu lại nói: "Phương Quý sư đệ, hắn đòi tiền..."

Phương Quý rút Hắc Thạch Kiếm ra "xoẹt" một tiếng, nói: "Lam sư đệ, đồ vật vừa rồi ngươi đưa cho ta dùng rất tốt đó..."

Tiểu mập mạp áo lam lập tức rụt rụt đầu nói: "Hắc hắc, trở về lại tính, trở về lại tính..."

"Phương Quý sư đệ, pháp bảo dẫn thú mà ngươi muốn, mặc dù ở chỗ ta cũng có một kiện, nhưng phẩm cấp hơi thấp một chút, chỉ sợ là không hợp ý ngươi..." Đệ tử Ngự Thú Viện Ngô Tuân tính toán trước sau nửa ngày, cũng đến tìm Phương Quý thương lượng.

Phương Quý lại lập tức kéo tiểu mập mạp áo lam qua, hỏi: "Ngươi có pháp bảo dẫn thú cao cấp hay không?"

Tiểu mập mạp áo lam lập tức hô to: "Phương Quý sư đệ...không, sư huynh, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, ta thật sự không có thứ này!"

Phương Quý lập tức chép miệng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, người thì cũng đã đánh bất tỉnh..."

Ngô Tuân ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lộ ra dáng vẻ hoàn toàn không nghe thấy Phương Quý đang nói cái gì.

Phương Quý suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên hỏi tiểu mập mạp áo lam: "Ngươi có bột tiêu cay hay không?"

Ánh mắt của tiểu mập mạp áo lam sáng lên: "Cái này thì có, một bao lớn, không cần tiền!"

Phương Quý nhận lấy, nói: "Dùng đỡ vậy!"

...

Mất hơn nửa ngày công phu, trận giản trận kỳ cũng đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, đám người lại phân công nhiệm vụ cụ thể, do hai người Trương Kinh cùng với đệ tử Sơn Hà Viện Trịnh Viễn dẫn người lặng lẽ đi đến mảnh đầm lầy kia bày trận, sau đó Phương Quý cùng với Hứa Nguyệt Nhi thì ẩn nấp trên một ngọn núi chờ đợi.

"Lát nữa ta đi chung với ngươi hay sao?" Hứa Nguyệt Nhi đi theo bên cạnh Phương Quý, con mắt lóe sáng, vô cùng chờ mong.

"Không cần, ngươi chờ ở nơi này!" Phương Quý đắc ý cười nói: "Chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể để cho ngươi đi chứ?"

Trong lòng thì là đang nghĩ, bản lĩnh ngự kiếm của táo chua nhỏ này bình thường, đi theo chỉ sợ sẽ làm hỏng đại sự của ta!

Hứa Nguyệt Nhi nghe thế liền có một chút cảm động, lo lắng nói: "Vậy...vạn nhất ngươi thất bại thì làm sao bây giờ?"

Phương Quý nói: "Miệng quạ đen, nhanh hắt xì vào mặt đất một cái, Phương lão gia xuất mã, có thể không thành công hay sao?"

Hứa Nguyệt Nhi: "Hắt xì!"

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Lưu Hồn ở phía xa xa ngự kiếm bay tới, hưng phấn nói với Phương Quý: "Đã bố trí tốt..."

"Còn lại cứ giao cho ta!"

Phương Quý hưng phấn không thôi, đã sớm ngự kiếm bay lên, khoát tay áo đối với đám người, liền ngự kiếm vọt thẳng về phía chân núi, ở trong không trung có một cái bóng màu đỏ xẹt qua, sau một hồi lâu, mới dần dần giảm đi, đám người ở trên đỉnh núi thấy hắn không kịp chờ đợi như thế, cũng đều có một chút bất đắc dĩ, Trương Kinh thở dài nói: "Lần này nếu kế hoạch thành công, chúng ta có thể lại thiếu hắn một đại nhân tình..."

Lại nói đến Phương Quý, vòng qua một mảnh quái lâm, rất nhanh liền thấy được bầy Hỏa Ma Ngưu đang đi trên sườn núi, mới vừa rồi bọn chúng bị Phương Quý trêu chọc, đuổi nửa ngày cũng không đuổi kịp, nộ khí còn chưa tiêu, chỉ là không tìm ra địch nhân ở đâu, cũng chỉ có thể phụng phịu ở nơi đó, còn có vài đầu dứt khoát va chạm với nhau, vừa vặn đúng vào lúc này, một cái bóng đỏ giáng xuống từ trên trời, đi tới trước mặt bọn chúng.

"Ngươi điên rồi à?" Phương Quý bay thẳng đến trước mặt của đám Hỏa Ma Ngưu, đánh một phát vào trên mặt của đầu Hỏa Ma Ngưu ở phía trước nhất.

Bầy Hỏa Ma Ngưu này đều phát mộng.

Mình chính là bá chủ một phương Ma Sơn, cho dù là ma yêu cao giai cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc, hôm nay thế mà có một kẻ hung ác như vậy tới?

"Hống..." Đầu Hỏa Ma Ngưu cầm đầu phản ứng lại, trong lỗ mũi phun ra ma diễm hơn trượng, giương hai cái sừng húc về phía Phương Quý.

Ầm ầm...

Ở phía sau một đầu tiếp lấy một đầu, một mảng lớn Hỏa Ma Ngưu giống như nổi điên phóng tới.

"Cái đệch, đúng là có một chút doạ người..."

Phương Quý sợ nhảy dựng lên, vội vàng ngự kiếm bay ở phía trước, một đạo kiếm quang linh hoạt bay tới bay lui, sợ bầy Hỏa Ma Ngưu mất dấu, còn lấy ra một cây cờ màu đỏ lắc tới lắc lui, chính là pháp khí dẫn thú lấy được từ đệ tử Ngự Thú Viện, khiến cho bầy Hỏa Ma Ngưu lại càng tức điên, dậm móng vuốt cứng rắn đến mức nham thạch cũng vỡ nát, đuổi thật sát ở phía sau.

Vòng qua hai mảnh chân núi, đã tiếp cận với mảnh đầm lầy kia, Phương Quý từ phía xa xa đã thấy được trận kỳ mà đám người Mạnh Lưu Hồn bố trí, đó là để chuyên môn chỉ đường cho hắn, ở trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, ra sức bay về phía trước.

Nhưng cũng vào lúc này, tốc độ của đầu Hỏa Ma Ngưu ở phía trước nhất giảm xuống, mắt trâu có một chút kinh nghi đánh giá bốn phía.

Dường như là nhận ra hoàn cảnh chung quanh, khiến cho ở trong lòng của nó có một chút do dự.

Mà nó vừa mới giảm tốc độ, bầy Ma Ngưu ở sau lưng nó, tốc độ cũng có xu thế chậm lại.

Phương Quý nhìn lại, thầm nghĩ không ổn, rung cờ đỏ hai lần, bầy Hỏa Ma Ngưu kia thế mà không chịu mắc lừa, đầu óc lập tức xoay chuyển.

Phi kiếm linh động chuyển hướng ở trên không trung, bỗng nhiên lại bay trở về, nhanh như chớp giật đi tới phía trước đầu Ma Ngưu hung ác nhất hùng tráng nhất kia, lấy bột tiêu cay ra, chỉ vào lỗ mũi trâu mắng: "Sao bây giờ ngươi lại sợ rồi?"

"Hống..." Bị bột tiêu cay rải vào trong lỗ mũi, đầu Hỏa Ma Ngưu này triệt để nổi giận...

Nhất thời chỉ cảm thấy mắt mũi cay rát không gì sánh được, trong lỗ mũi phun ra ma diễm dài hai trượng, giống như là hai thanh trường thương.

"Hiện tại nó khẳng định là rất muốn gϊếŧ chết ta..."