Chương 137: Ta không cố ý

Nói xong nàng liếc mắt nhìn đám người, làm ra quyết định, nói: "Lần này, chúng ta sẽ lấy cẩn thận làm chủ!"

Cẩn thận...có lẽ là không sai, nhưng cẩn thận quá mức, dường như cũng sẽ có một chút vấn đề!

Sau khi tiến vào Ma Sơn, Phương Quý liền có cảm giác Nhan Chi Thanh thực sự không tệ, làm việc trật tự, xử sự khôn khéo, đâu vào đấy, đi cùng với nàng, tự nhiên là có thể giảm hung hiểm đến mức thấp nhất, nhưng sau khi đi trong Ma Sơn mấy ngày, Phương Quý lại dần dần cảm thấy, vị Nhan sư tỷ này dường như có một chút cẩn thận quá mức, mặc dù tiên môn không có cưỡng ép yêu cầu, nhưng lần này bọn hắn đi đến Ma Sơn, hái linh dược, đào thần khoáng, trảm ma yêu, vốn chính là ba nhiệm vụ cốt lõi, nhưng ở dưới mệnh lệnh của nàng, lại cơ hồ chỉ còn lại hái linh dược cùng với khai quật thần khoáng!

Tiên môn cũng không cưỡng ép yêu cầu những đệ tử xuất thân từ Hồng Diệp Cốc như bọn hắn chém gϊếŧ được bao nhiêu ma yêu, nhưng từ việc chém gϊếŧ ma yêu có thể đổi được số lượng công đức phong phú như vậy, cũng là hi vọng bọn hắn tận khả năng diệt trừ nhiều ma yêu một chút, lúc đầu Phương Quý cũng rất có chờ mong đối với chuyện này, nhưng bây giờ tiến vào Ma Sơn ba ngày, ngoại trừ đường cụt không thể không tránh né, bọn hắn thế mà không có chém gϊếŧ bất luận một đầu ma yêu nào.

Cơ hồ là tất cả ma yêu gặp phải, Nhan sư tỷ đều để cho bọn hắn tránh ra, giống như là ăn trộm có thể trốn được bao xa thì trốn bấy xa.

Mọi người đương nhiên đều rõ bản tính thận trọng của nàng, đây không phải là chuyện xấu, nhưng cũng ẩn ẩn bắt đầu cảm thấy nàng cẩn thận quá mức, nhất là Phương Quý, đã không có cảm giác tươi mới khi mới tiến vào Ma Sơn, đi theo cái đội ngũ này, dần dần cảm thấy có một chút nhàm chán.

Thu thập linh dược là có thể đổi được công đức, nhưng số lượng cũng sẽ không nhiều.

Tiến vào Ma Sơn ba ngày thời gian, bọn hắn ước tính chỉ thu thập được hơn vạn công đức mà thôi.

"Thời gian mà chúng ta tiến vào Ma Sơn thăm dò, hết thảy cũng chỉ có mười ngày, nếu cứ tiếp tục như thế, ở trong thời gian mười ngày, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được ba, bốn vạn công đức mà thôi, phân chia ra cho mỗi người thì có thể còn được bao nhiêu? Đại mỹ nữ họ Nhan còn muốn kiếm được 30.000 điểm công đức, nhưng cho dù cho nàng tất cả cũng không đủ, về phần một món lớn công đức mà ta đã đáp ứng với Mạc lão cửu, càng là không có hi vọng..."

Trong lòng của Phương Quý dần dần cảm giác thấy nhàm chán!

Lúc thăm dò đến ngày thứ tư, bọn hắn rốt cục ở trên một mảnh bình nguyên, gặp được một đầu ma yêu lạc đàn, đó là một đầu Ma Tích, dường như đã bị thương trong lúc tranh chấp với những ma yêu khác, chân trước cũng đều đã gãy mất một cái, đang nằm ở trên sườn núi hoang phun ra nuốt vào sương đen mông lung trong không trung, ở sườn núi cũng không có vật cản, quan sát một phen, ở chung quanh tất nhiên là không có những ma yêu khác tồn tại...

Lần này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Nhan Chi Thanh một lần nữa, rất có vẻ chờ mong.

Con mồi mềm như thế lại không bóp cũng quá đáng rồi...

Nhan Chi Thanh cũng hiểu được tâm tư của đồng đội, đầu Ma Tích này vừa bị thương vừa lạc đàn, con mồi mềm như thế lại không bóp thì cũng quá mức, đành phải gật đầu nói: "Nếu đã gặp phải, vậy liền diệt trừ nó, người am hiểu lâm trận ngăn địch ở trong chúng ta chính là ta cùng với Trương Kinh sư đệ, Mạnh Lưu Hồn sư đệ, Hứa Nguyệt Nhi sư muội, Phương Quý sư đệ, lần này liền do chúng ta xuất thủ, cần phải tốc chiến tốc thắng, ở trong Ma Sơn hung hiểm vạn phần, tuyệt đối không thể chủ quan, vạn nhất gây ra động tĩnh quá lớn, đưa tới ma yêu khác, vậy thì sẽ phiền toái..."

Nói xong nàng liền bày bố kế hoạch: "Lát nữa ta sẽ lao ra trước, hấp dẫn lực chú ý của đầu Ma Tích kia, Phương Quý sư đệ điều khiển phi kiếm, bay ra sau lưng nó quấy rối, Trương Kinh sư đệ xông lên từ bên trái, dùng Kim Quang Ngự Thần Pháp hạn chế hành động của nó, Mạnh Lưu Hồn sư đệ xông lên từ phía bên phải, tế Bát Bảo Thần Liên ra trói nó lại, sau đó Nguyệt Nhi sư muội xuất thủ, công kích vào chỗ yếu hại của nó cùng với ta!"

Chúng đồng đội nghe thế liền mừng rỡ, cùng nhau đáp ứng, Nhan Chi Thanh cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.

Nhan Chi Thanh thở dài một hơi, lại dặn dò thêm một câu: "Vào thời điểm ngăn địch, nhất định phải thật thận trọng!"

Phen sắp xếp này rất tỉ mỉ, tất cả mọi người đều đáp ứng.

Liền ngay cả Phương Quý cũng đều cảm thấy lúc Nhan Chi Thanh nghiêm túc, vẫn là vô cùng đáng tin cậy.

Sau khi dặn dò xong, Nhan Chi Thanh hít vào một hơi thật sâu, liền nhảy một bước tới giữa không trung, cõng túi đựng đàn ở sau lưng, bóng xanh lóe lên, đàn ngọc đã nằm ngang ở trước người, ngón tay thon dài, vừa gảy trên dây đàn, đạo đạo thần quang giống như luồng sóng xông về phía trước, qua trong giây lát đã đánh tới trước người của Ma Tích, vì để tránh cho kinh động đến những ma yêu khác, nàng còn áp chế tiếng đàn, chỉ có thần uy mà không có âm thanh.

"Rống..." Đầu Ma Tích kia bị tiếng đàn lay động, lập tức gầm thét liên tục, đánh về phía Nhan Chi Thanh.

Cùng lúc đó, mấy người khác cũng đều nhảy ra khỏi dốc núi, bao vây Ma Tích.

Phương Quý cần công kích vào phía sau lưng Ma Tích, có khoảng cách càng xa hơn so với những người khác một chút, nhưng hắn đạp trên Quỷ Linh Kiếm, lại càng nhanh hơn so với người khác, một cái bóng đỏ bay ra khỏi dốc núi, bay vυ"t ở giữa không trung, giống như thiểm điện đi tới sau lưng Ma Tích, thân hình mau lẹ đẹp mắt, chộp Hắc Thạch Kiếm vào trong tay trong nháy mắt, hung hăng rót vào vô tận linh tức, chém về phía sau lưng Ma Tích.

Mà vào lúc này, Nhan Chi Thanh cũng đã tiếp nhận sự trùng kích chính diện của Ma Tích, Trương Kinh cùng với Mạnh Lưu Hồn cũng đã vọt tới bên người Ma Tích.

Sau đó đúng vào lúc này, Phương Quý "xoẹt" chém xuống một kiếm, Ma Tích biến thành hai nửa, chậm rãi đổ ra hai bên.

Vô số ánh mắt kinh dị nhìn về phía Phương Quý.

Phương Quý cầm Hắc Thạch Kiếm ở trong tay, vô tội đứng ở nơi đó, nửa ngày sau mới nói: "Ta không phải là cố ý!"

Đây cũng không phải là vấn đề có cố ý hay không...

Mọi người trong đội ngũ vào lúc này đều phát mộng nửa ngày mới phản ứng được!

Nhìn Ma Tích đã bị chém thành hai nửa ở trên mặt đất, lại nhìn Phương Quý lộ ra vẻ mặt vô tội cầm Hắc Thạch Kiếm trong tay, trong lòng làm sao cũng đều có một chút khó có thể tin, đây chính là một đầu ma yêu trung giai hàng thật giá thật, còn khó đối phó hơn so với yêu thú cao giai, Nhan Chi Thanh làm ra nhiều an bài như vậy cũng không phải là không có đạo lý, chỉ có tính toán mỗi một bước, mới có thể thuận lợi chém gϊếŧ nó...

Chỉ là, kế hoạch của nàng chỉ mới được tiến hành đến bước thứ hai, đầu Ma Tích này liền bị Phương Quý dùng một kiếm bổ làm đôi?

Còn là từ phía sau lưng, bổ ra lân giáp cứng như sắt cùng với đầu lâu?

Dù là Nhan sư tỷ xưa nay ổn trọng rộng lượng, vào lúc này cũng không nhịn được mà đổi sắc mặt...