Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cửu Thiên

Chương 135: Biển mây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Công đức của tiên môn có thể dùng để đổi lấy tài nguyên, sau khi đổi tài nguyên, số lượng công đức này sẽ không còn, nhưng mà, ngoại trừ dùng để đổi tài nguyên, tiên môn sẽ còn tính toán hết thảy số lượng công đức mà mỗi người làm ra, muốn tiến vào Thanh Khê Cốc, liền cần phải khiến cho tổng số công đức của chính mình đạt tới 100.000, chỉ có như vậy mới có thể đạt được tư cách tiến vào Thanh Khê Cốc, tìm kiếm cơ duyên và đại tạo hóa Trúc Cơ...

Nếu như là vào lúc bình thường, 30.000 điểm công đức này, thật sự không biết là phải mất bao nhiêu lâu mới có thể tích lũy đủ.

Nhưng ở trong Ma Sơn, con số này lại không phải là xa không thể chạm!

Nhan sư tỷ tiến vào Ma Sơn, cũng có thể dùng một hơi kiếm đủ số công đức này.

Mà ở Hồng Diệp Cốc, còn có rất nhiều người ôm ý nghĩ như nàng!

"Hì hì, chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng là cơ hội, nếu như có thể kiếm được mấy vạn công đức, vậy thì sau này áp lực sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, sau khi trở về tiên môn, chỉ cần dụng tâm tăng cao tu vi, lại tùy tiện lĩnh một chút phù chiếu đơn giản là được..." Hứa Nguyệt Nhi dùng đầu ngón tay tính toán, cũng là tâm hoa nộ phóng, quay đầu nhìn về hướng Phương Quý, nói: "Thằng nhóc nhà ngươi thấy có đúng hay không?"

Phương Quý cũng không quay đầu lại, liếc nàng một cái, nói: "Hừ, chỉ nghĩ tới chuyện tốt, công đức ở Ma Sơn là dễ kiếm như vậy?"

Nhan Chi Thanh ở bên cạnh nghe vậy, âm thầm gật đầu, nghĩ thầm: Phương Quý sư đệ tuy có tuổi tác nhỏ, nhưng cân nhắc sự tình cũng rất ổn trọng!

Thật tình không biết là Phương Quý đang thầm mắng hứa Hứa Nguyệt Nhi ngây thơ ở trong lòng, trong lòng cũng đang suy nghĩ: "Ta đã đáp ứng với Mạc lão cửu là phải lập ra công lao lớn nhất, lại không biết là lần này phải lập ra bao nhiêu công đức mới là phù hợp? 100.000? 200.000…con bà nó, ai biết là bao nhiêu công đức mới có thể chiếm được hạng nhất chứ, một đầu ma yêu trung giai bất quá chỉ có 3000 điểm công đức, ta cần phải gϊếŧ bao nhiêu mới đủ?"

Vừa nghĩ, vừa không nhịn được mà cảm thấy lo lắng: "Vạn nhất ma yêu ở trong Ma Sơn không đủ thì làm sao bây giờ?"

Đây là lúc mặt trời mọc, 30 chiếc thuyền pháp trải dài trong hư không, lao thẳng về biển mây mờ mịt ở phía trước.

Đứng ở trên thuyền pháp nhìn về phía trước, có thể thấy được mấy ngàn dặm xa ở phía trước, đều tràn ngập những đám mây vô tận, ở dưới sự chiếu rọi của ánh nắng ban mai, hiện ra một mảnh nặng nề thâm trầm như núi, toàn bộ địa phương mà biển mây bao phủ, không thể nhìn thấy rõ địa thế ở phía dưới, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một số sơn cốc cùng với quái lâm, chỉ có ở chỗ sâu nhất của biển mây, có một đỉnh núi kỳ lạ lộ ra ở trên những đám mây.

Đỉnh núi đó, giống như là một ngọn giáo, chĩa thẳng vào Cửu Thiên!

"Đó chính là Ma Sơn sao?"

Vào thời điểm thuyền pháp tới gần rìa của biển mây, đông đảo đệ tử đều là tụ tập trên khoang thuyền để xem.

Trong biển mây mênh mông, có một ngọn núi cô lập!

"Không sai, đó chính là đỉnh Ma Sơn của Sở Quốc chúng ta, cũng là chỗ hung hiểm nhất trong toàn bộ Sở Quốc!" Ở trên thuyền pháp, một vị chấp sự mặc áo bào tro nhìn qua đỉnh Ma Sơn kia, trầm giọng nói: "Nếu muốn nói đến, ngọn núi kia mới là Ma Sơn, nhưng trên thực tế, bởi vì sự tồn tại của Ma Sơn, ba ngàn dặm chung quanh đều là Ma Vực, mà từ phía đông ba ngàn dặm Ma Vực này, nam đến Lâm Giang Quận Lĩnh Nam, bắc đến Vân Cẩu Phong Thương Sơn, đều là lãnh địa của Thái Bạch Tông chúng ta, vào lúc Ma Sơn chưa thức tỉnh, ở trong mảnh lãnh địa này, chính là bảo địa ẩn chứa vô tận tài nguyên của Thái Bạch Tông chúng ta, vào lúc Ma Sơn thức tỉnh, mảnh lãnh địa này chính là chiến trường mà đệ tử Thái Bạch Tông huyết chiến!"

Quay đầu nhìn đám đệ tử tiên môn có thần sắc khác nhau trên thuyền pháp, hắn thở dài một tiếng, nói: "Vào thời điểm rời núi, tiên môn đã chia khu địa vực này thành 31 khu thí luyện, mỗi vị lĩnh đội đều đã lấy được một khu mà chính mình cần dò xét, việc đã đến nước này, không cần phải nhiều lời, thuyền pháp sẽ đi vòng qua biên giới Ma Vực, mỗi khi đến một khu, các ngươi hãy đi xuống!"

"Ta cùng với chư vị trưởng lão chấp sự sẽ tọa trấn ở trên trời, nếu như gặp hung hiểm, các ngươi có thể cầu cứu, nhưng địa vực quá rộng, trong Ma Sơn lại có nhiều biến số, coi như là chúng ta cũng chưa chắc đã có thể tới kịp thời, cho nên các ngươi phải thật cẩn thận, tuyệt đối không thể chủ quan!"

"Ngoài ra, ở sâu trong Ma Sơn, rất có thể sẽ đυ.ng phải đệ tử của những tiên môn khác, vạn nhất bởi vì cơ duyên tạo hóa mà tranh chấp, các ngươi phải ngàn vạn nhớ kỹ, chúng ta là người trong giới tu hành, lấy lễ làm đầu, nếu như thấy không ổn, vậy thì phải ra tay thật mạnh..."

"Ài, nói tóm lại, ở trong Ma Sơn, có cơ duyên, có tạo hóa, có ma yêu, có hung hiểm, tất cả đều phụ thuộc vào các ngươi!"

Chúng đệ tử tiên môn ở trên thuyền pháp nghe vậy đều là đồng thanh đáp ứng.

Nhìn từ phía xa, một số thuyền pháp ở nơi xa đã bắt đầu có đệ tử điều khiển kiếm quang bay lượn từ trên thuyền pháp xuống.

"Chư vị sư đệ sư muội, đã sắp tới khu mà chúng ta cần thăm dò!" Nhan Chi Thanh sư tỷ tay cầm một tấm lệnh bài, gọi đám người Phương Quý tới, dặn dò một phen: "Đợi chút nữa các ngươi hãy đi xuống cùng với ta, ta sẽ điều khiển kiếm quang, đi ở phía trước dẫn đường, các ngươi hãy đi theo sát ta, trong Ma Sơn có rất nhiều cổ quái, chúng ta ngàn vạn lần không nên đi lạc!"

Mọi người lên tiếng đáp ứng, liền đứng cùng nhau ở trên khoang thuyền.

Nhìn thấy cuồng phong gào thét ở bên dưới, vừa bay qua một dãy núi, Nhan Chi Thanh lập tức bước lên phi kiếm, trên thuyền pháp, các đệ tử Thái Bạch Tông khác còn chưa tới khu của mình, đều là đứng dậy vào lúc này, hướng về phía đám người Nhan Chi Thanh và Phương Quý, chắp tay nói: "Lần này đi có vô tận hiểm trở, chúc Nhan sư tỷ cùng với các sư huynh sư đệ thắng ngay từ trận đầu, chém hết ma yêu, bảo vệ an nguy cho Sở Quốc!"

"Chư vị sư huynh đệ, đợi đến khi bình định Ma Sơn, chúng ta sẽ gặp lại ở tiên môn!"

Nhan sư tỷ cũng xoay người thi lễ với các đồng môn, kiếm quang độn lên, xuyên thẳng xuống phía dưới biển mây.

Phương Quý cũng bước lên Quỷ Linh Kiếm, cùng nhau đi theo sau Nhan sư tỷ với những người khác, chỉ thấy biển mây trước mặt mờ mịt, tầng tầng không hết, chỉ có thể nhìn thấy kiếm quang màu tím của Nhan sư tỷ ở phía trước, sau khi băng qua những đám mây dày, liền thấy ở trước mắt hơi tối, hiển lộ ra một mảnh sông núi bị bao phủ bởi làn sương đen, quái phong vô tận, quỷ lâm khắp núi, giống như là đến một mảnh thế giới ác mộng.

Mặc dù bây giờ chính là lúc mặt trời mới mọc, giữa thiên địa một mảnh sáng choang, nhưng bởi vì có tầng mây nặng nề cách trở, ở chỗ này vẫn là lộ ra dáng vẻ nặng nề, sương đen như có như không bốc lên từ mọi hướng, khiến cho tầm nhìn của mọi người bị cản trở rất nhiều.

Nhan sư tỷ mang theo đám người Phương Quý đáp xuống trên một mảnh sườn núi rộng lớn, phất tay chính là đánh ra mấy đạo ngọc giản, bố trí ở chung quanh, tạo thành một toà pháp trận bảo vệ giản dị, sau đó chờ đợi từng đạo kiếm quang rơi xuống.