Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cửu Thiên

Chương 130: Ta không biết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh khí mênh mông cuồn cuộn, liên tục không ngừng vọt tới về phía hắn, phảng phất như trường giang đại hà cuồn cuộn không ngớt vậy.

Phương Quý cơ hồ có thể cảm giác được rõ ràng, tu vi của mình đang chậm rãi tăng lên.

Tầng sáu hạ giai... Tầng sáu trung giai...Tầng sáu cao giai...

Đến lúc này, Phương Quý phát hiện ra linh khí ở chung quanh vẫn còn đang cuồn cuộn vọt tới.

Mà hắn rốt cục cũng lại một lần nữa cảm thấy cảm giác linh khí tràn đầy trong cơ thể, đây chính là tốc độ luyện hóa linh khí chậm xuống.

"Xem ra, lúc này mới xem như là đến cực hạn của ta..." Phương Quý nắm chắc tâm lý, chỉ là nói thầm: "Chỉ là, lần cơ hội này là rất khó có được, nếu cứ dừng lại như vậy, chẳng phải là ăn thua thiệt lớn? Danh nghĩa của tiên sinh cũng chỉ mượn được một, hai lần mà thôi, lần sau cũng chưa chắc đã dùng được, nhìn linh khí trong Linh Quật này khả quan như vậy, cũng thích ta như vậy, nếu như ta liền dừng bước kết thúc ở đây, đó chẳng phải là cô phụ sự ưa thích của bọn chúng?"

Đầu óc của hắn nhất thời xoay chuyển, khổ sở suy nghĩ đối sách.

"Hỏng rồi, làm sao vẫn còn không có động tĩnh?"

Lại nói lúc này ở bên ngoài Linh Quật, ba vị trưởng lão thấy Phương Quý ngây người ở trong Linh Quật lâu như vậy, từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng nói muốn dừng lại, trên trán đều đã xuất ra mồ hôi, còn tưởng rằng hắn đã bạo thể mà chết ở bên trong, nhưng vào lúc mở miệng hỏi, lại nghe thấy Phương Quý nói không có việc gì, còn muốn kiên trì thêm một hồi, bọn hắn nhất thời cảm thấy tâm loạn như ma, thật sự là không biết nên làm như thế nào!

Lần này, linh dịch mà Linh Quật thượng giai tiêu hao hết, đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn.

Vào lúc này bọn hắn đã không nhịn được muốn phá cửa mà vào, lại sợ làm rối loạn tu vi của Phương Quý, làm hại hắn tẩu hỏa nhập ma.

"Tiểu đồ Phương Quý, hãy có chừng có mực đi, tiêu hao quá nhiều linh khí chỉ sợ sẽ có hại với ngươi..."

Rốt cục, Hồng Hưu trưởng lão không nhịn được mà nhảy dựng lên, hét lớn về hướng Linh Quật.

Thanh Lâm trưởng lão càng là quyết tâm nói: "Nếu không chịu ra, chúng ta sẽ tiến vào..."

Bạch Chiêu trưởng lão tận tình khuyên bảo: "Nghe lời, cứ đi ra trước rồi lại nói..."

Nghe được tiếng hối thúc của ba vị trưởng lão ở bên ngoài, Phương Quý cũng có một chút lo lắng, hiển nhiên là ở trong linh trì còn có rất nhiều linh dịch, nhưng trong cơ thể của hắn đã không chứa được nhiều linh khí hơn, hắn bỗng nhiên cắn răng một cái, làm ra một quyết định, thò tay vào trong túi càn khôn, lại lấy ra một cái hồ lô chứa nước bình thường, sau đó nhảy vào trong linh trì.

Vừa rót linh dịch vào, vừa lớn tiếng hô: "Gần xong rồi..."

"Rắc rắc..."

Phương Quý vừa rồi một mực không lên tiếng thì còn tốt, bây giờ vừa lên tiếng, ba vị trưởng lão ở phía ngoài cuối cùng cũng thoáng yên tâm, cưỡng ép mở cửa đá Linh Quật, ba bóng người sốt ruột xông vào Linh Quật, thoạt nhìn giống như là khỉ bị lửa đốt mông, không có nửa phần phong phạm trưởng lão tiên môn, sau khi đi vào, đầu tiên là nhìn về phía Phương Quý, chỉ thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, nghiêm túc vận công, cả người đều hoàn hảo, cũng không có nổ thành một đống thịt vụn, lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhìn ra chung quanh...

"Ách..."

Trong lúc bỗng nhiên, Hồng Hưu trưởng lão phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Hai vị trưởng lão khác vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Hồng Hưu trưởng lão ngơ ngác chỉ vào linh trì.

Ba vị trưởng lão đồng thời nhìn về phía linh trì, chỉ thấy linh dịch ở trong linh trì đã giảm xuống một đoạn thật lớn, bây giờ chỉ còn lại một tầng nhàn nhạt ở dưới đáy ao, trong lúc nhất thời ba vị trưởng lão đều là hoàn toàn biến sắc, trong nội tâm cảm giác được từng đợt run rẩy...

"Cái đệch...đây là trực tiếp coi linh dịch như là nước để uống sao?"

Không có cách nào hình dung tâm tình của bọn hắn, đây đều là nội tình trăm năm của tiên môn...

Bây giờ còn dư lại bao nhiêu?

Sáu con mắt đồng thời nhìn về phía Phương Quý ở trên bệ đá.

Phương Quý đang chậm rãi thu linh tức, chầm chậm phun ra một ngụm sương mù màu đỏ, lộ ra thần sắc trang nghiêm nghiêm túc, gật đầu nhẹ với ba vị trưởng lão, nói: "Đệ tử Phương Quý, đa tạ tiên môn thành toàn, trải qua đợt tu luyện này, đệ tử đã đại công cáo...ối..."

Lời còn chưa nói hết, hắn bỗng nhiên bị Bạch Chiêu trưởng lão nắm cổ áo nâng lên, vị trưởng lão nhìn qua ổn trọng lạnh nhạt này lộ ra vẻ mặt bi phẫn, chỉ vào linh trì nói: "Ngươi đã làm cái gì? Tiến vào Linh Quật một lần, sao có thể tiêu hao nhiều linh dịch như vậy? Ta nhìn tu vi ngươi...ngươi thế mà chỉ mới đạt tới Dưỡng Tức tầng sáu, Dưỡng Tức tầng sáu làm sao có thể tiêu hao nhiều linh dịch như vậy?"

Phương Quý kêu rên ở trong lòng, vội vàng hô to: "Là tiên sinh bảo ta..."

Bạch Chiêu trưởng lão quát lớn: "Coi như là Mạc tiên sinh ở phía sau núi, cũng không thể lãng phí tài nguyên của tiên môn như thế, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn..."

Nghe được đối phương muốn đi tìm Mạc Cửu Ca, Phương Quý bị dọa sợ, vội vàng hô to: "Trưởng lão, có việc gì thì từ từ thương lượng..."

Đệ tử ở bên ngoài Linh Quật đã tụ tập càng ngày càng nhiều, đều biết được ở trong Linh Quật xuất hiện một tiểu quái vật ở dưới uy áp của đại trận, tu luyện trong trọn vẹn mười nén hương, đang muốn chạy đến xem náo nhiệt, chỉ thấy Bạch Chiêu trưởng lão xách một thằng nhóc từ trong Linh Quật ra, lộ ra vẻ mặt tức giận, trực tiếp mang theo Phương Quý đi ra sau núi, chỉ nghe được từng tiếng gào thét truyền đến từ phía xa...

"Trưởng lão hãy nghe ta giải thích..."

"Ta đã từng lập công vì tiên môn..."

"Ta đã từng chảy máu vì tiên môn..."

Ba vị trưởng lão Hồng Hưu, Thanh Lâm, Bạch Chiêu, cưỡi mây bay về phía sau núi, lần tiêu hao linh dịch này thực sự quá nghiêm trọng, bọn hắn cũng không thể không tự mình đến tìm Mạc Cửu Ca nói một tiếng, lấy tu vi của bọn hắn, chỉ cần thoáng một cái là đi tới phía sau núi, Thanh Lâm trưởng lão cao giọng hô: "Cửu Ca tiên sinh có ở đây hay không? Lão phu là Bạch Thạch, đặc biệt mang theo quý đồ tới, có việc muốn hỏi thăm tiên sinh một câu..."

Ở phía sau núi vẫn rất im ắng, qua một hồi lâu, ở trong nhà cỏ mới truyền ra một thanh âm miễn cưỡng: "Nói đi!"

Nghe được thanh âm của người truyền kỳ này, ba vị trưởng lão cũng không dám chủ quan, cùng nhau thi lễ một cái, Thanh Lâm trưởng lão nói: "Quý đồ Phương Quý của tiên sinh, hôm nay tiến về Linh Quật, nói là tuân theo ý của tiên sinh tiến vào trong Linh Quật tu hành, chúng ta không dám làm trái ý của tiên sinh, đành phải cho phép hắn tiến vào Linh Quật, nhưng không ngờ được, hắn mượn nhờ đại trận Linh Quật tu hành trong ba canh giờ, tiêu hao 30 năm nội tình của tiên môn..."

Nói đến chỗ này, hắn chắp tay thi lễ nói: "Việc này có can hệ rất lớn, chúng ta đành phải hỏi tiên sinh một câu để trở về bàn giao..."

"Linh Quật tiên môn?" Ở trong nhà cỏ, qua một hồi lâu, mới vang lên một thanh âm hơi nghi hoặc.

Trái tim nhỏ của Phương Quý nhất thời co thật chặt, âm thầm cầu nguyện.

Trong lòng của Thanh Lâm trưởng lão cũng không khỏi nhảy một cái, vội vàng nói: "Chẳng lẽ tiên sinh..."

Mạc Cửu Ca thở dài, nói: "Ta không biết..."