Chương 126: Người trong nhà hiểu rõ chuyện nhà mình

Chỉ là trao đổi ánh mắt thoảng qua một chút, trưởng lão hơi mập bên tay phải liền cười híp mắt nhìn Phương Quý nói: "Nếu Mạc tiên sinh đã mở miệng, vậy thì ngươi hãy tiến lên đây, để cho ta nhìn linh tức của ngươi..."

Phương Quý tiến lên, vị trưởng lão kia thì đưa tay chạm vào bả vai của Phương Quý.

Ở trong lòng bàn tay, một cỗ pháp lực nhu hòa ló ra, khiến cho linh tức trong cơ thể của Phương Quý khẽ động.

Trưởng lão hơi mập này ngược lại là hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Khá lắm, tuổi không lớn lắm, một thân linh tức này ngược lại là hùng hậu, quả không hổ là do vị ở sau núi kia dạy dỗ, Thanh Lâm sư huynh, Bạch Chiêu sư huynh, theo ý kiến của ta, tiểu gia hỏa này có pháp lực căn cơ mạnh như thế, liền để cho hắn tiến vào Linh Quật trung giai thử một chút đi!"

"Linh Quật trung giai?" Một số đệ tử Hồng Diệp Cốc đứng ở lân cận nghe vậy, cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh hãi.

Đệ tử Hồng Diệp Cốc tiến hành báo danh thí luyện Ma Sơn cũng có không ít, đã đi vào Linh Quật tăng cường tu vi cũng có không ít, nhưng ở trong khoảng thời gian này, hết thảy cũng chỉ nghe nói có hai người là Triệu Thái Hợp và Lữ Phi Nham được tiến vào Linh Quật trung giai, không ngờ được Phương Quý ở phía sau núi cũng có loại đãi ngộ này, xem ra trước đó truyền thuyết Triệu Thái Hợp tranh danh hào người mới mạnh nhất thua Phương Quý, chưa chắc đã là không có lửa thì sao có khói chứ...

Chẳng lẽ là vị ở sau núi kia đã thật sự truyền chân truyền cho hắn?

Liền ngay cả Phương Quý cũng có một chút ngoài ý muốn, không ngờ được vị trưởng lão hơi mập này lại trực tiếp muốn để cho chính mình tiến vào Linh Quật trung giai, chuyện này đối với các đệ tử khác mà nói đã là một phần vinh hạnh đặc biệt, nhưng mấu chốt là ngay từ đầu hắn đã muốn nhắm vào Linh Quật thượng giai...

Vào lúc này, hắn cũng không phải là không tin vào phán đoán của mấy vị trưởng lão này, chủ yếu là người trong nhà hiểu rõ chuyện nhà mình.

Ở trong mắt của những trưởng lão này, linh tức của hắn đã là cực kỳ tinh thuần, cực kỳ hùng hậu, phán đoán ra lượng linh khí hắn cần cùng với áp lực có thể tiếp nhận, cho hắn tiến vào Linh Quật trung giai, nhưng Phương Quý lại biết, dựa vào Dưỡng Tức Quyết trong Cửu Linh Chính Điển mà nói, linh khí của hắn còn cần tiến thêm một bước ngưng luyện, sự tinh thuần cùng với hùng hậu này còn có thể gia tăng thêm một bước...

Cho nên, lượng linh khí mà hắn cần so với phán đoán của vị trưởng lão này ít nhất phải nhiều hơn gấp ba!

Chỉ là không tiện giải thích những thứ này cho bọn họ.

Những trưởng lão này cũng sẽ không tin tưởng linh khí của hắn hùng hậu cùng với tinh thuần như vậy sẽ còn có thể tiến thêm một bước nữa!

Vào lúc Phương Quý đang suy nghĩ nên nói như thế nào, Cửu Thiên - Chương 126: Người trong nhà hiểu rõ chuyện nhà mình liền chợt nghe thấy Thanh Lâm trưởng lão thản nhiên nói: "Linh tức của hắn đúng là không tệ, nhưng tu vi dù sao cũng quá thấp, làm sao có thể tiến vào Linh Quật trung giai, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì người nào sẽ chịu trách nhiệm, để cho hắn tiến vào Linh Quật hạ giai là được rồi..."

Nghe được lời nói của hắn, hai vị trưởng lão khác cũng có một chút do dự, xác thực là ở trong Thái Bạch Tông, đúng là có rất ít ví dụ đệ tử chỉ mới có tu vi Dưỡng Tức tầng năm liền tiến vào Linh Quật trung giai, trên thực tế, nếu không phải là vì nguyên nhân Ma Sơn thức tỉnh lần này, đệ tử Dưỡng Tức tầng năm trước kia ngay cả Linh Quật hạ giai cũng không tiến vào được, trước kia có thể tiến vào Linh Quật, đều là Mầm Tiên cùng với thiên tài trong Thanh Khê Cốc do tiên môn tận lực bồi dưỡng.

"Mặc dù tu vi của hắn hơi thấp một chút, nhưng linh tức cực kỳ ngưng luyện, hẳn là có thể chịu được áp lực ở trong Linh Quật trung giai..."

"Không sai, nếu là đã tới từ phía sau núi, có thể để cho hắn thử một chút..."

Hai vị trưởng lão khác thương lượng vài câu, ngược lại là nhất trí ý kiến, Thanh Lâm trưởng lão nghe thế cũng không nhiều lời nữa.

Đến lúc này, Phương Quý vội mở miệng nói: "Trưởng lão, tiên sinh nhà ta nói để cho ta tiến vào Linh Quật thượng giai..."

"Linh Quật thượng giai?"

Nghe được câu nói này, ba vị trưởng lão bỗng nhiên đều nhìn về phía Phương Quý, sau đó đồng thời lắc đầu.

Thanh Lâm trưởng lão chỉ là không nhịn được mà nhìn Phương Quý một chút, cũng không nói gì, hai vị trưởng lão khác mới vừa rồi còn rất dễ nói chuyện cũng đều nói: "Vậy thì là có một chút hồ nháo, linh tức của ngươi mặc dù hùng hậu, những vẫn còn chưa thích hợp tiến vào Linh Quật thượng giai..."

Trong lòng của Phương Quý hơi gấp, chỉ có thể nói: "Thật sự là tiên sinh nói!"

Bạch Chiêu trưởng lão ở bên phải lắc đầu, nói: "Coi như là Mạc tiên sinh nói cũng không được, quá mức mạo hiểm, nếu như hắn thật sự là một lòng muốn để cho ngươi tiến vào Linh Quật thượng giai, vậy thì ta cũng phải đi tìm hắn hỏi một chút, có lẽ hắn đã ngây người ở sau núi quá lâu, đã không biết bây giờ linh khí ở trong Linh Quật thượng giai đã mạnh hơn so với trước đây..."

Nghe thấy Bạch Chiêu trưởng lão muốn đi đến thương lượng với Mạc Cửu Ca, Phương Quý lập tức không dám nói, nếu như chuyện này bị vạch trần sẽ rất phiền toái.

Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, nảy ra một cái chủ ý!

Cuối cùng hắn vẫn là dừng ánh mắt ở trên mặt của Thanh Lâm trưởng lão...

Cái kết quả này còn phải phụ thuộc vào kẻ có quan hệ thân cận với hắn này!

Hai vị trưởng lão kia cũng mặc kệ Phương Quý nói như thế nào, sau khi thương lượng chỉ muốn để cho Phương Quý tiến vào Linh Quật trung giai, hiển nhiên là việc này đã định, không còn chuyển cơ, Phương Quý nhìn thoáng qua Thanh Lâm trưởng lão ở giữa, trên khắp khuôn mặt đều không có một chút che giấu sự chán ghét nào đối với mình kia, bỗng nhiên có chủ ý ở trong lòng, không nói một lời nào liền đứng lên, quay đầu rời đi.

Hai vị trưởng lão kia cảm thấy kinh hãi, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Phương Quý vừa quay đầu lại, lộ ra dáng vẻ tội nghiệp, nói: "Ta không vào Linh Quật nữa, ta muốn đi cáo trạng!"

Hai vị trưởng lão kia kinh ngạc, hỏi: "Cáo trạng ai?"

"Cáo trạng người làm khó dễ ta..." Phương Quý cố ý nhìn Thanh Lâm trưởng lão một chút, lại chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nói: "Hừ, trước đó đồ đệ đã khi dễ ta, vu khống ta gϊếŧ người, cướp công đức của ta, ta tuổi còn nhỏ, lại không có bối cảnh gì, chỉ có thể nhịn, không ngờ được làm sư phụ cũng tới khi dễ ta..."

Mọi người ởchung quanh nghe được lời này lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Thanh Lâm trưởng lão nhịn không được mà lộ ra gân xanh trên trán, quát khẽ nói: "Nhóc con, ngươi nói ai?"

Phương Quý cũng không nhìn hắn, chỉ là nói vòng vèo: "Ta không dám nói, người nào có quỷ ở trong lòng tự nhiên sẽ biết..."

Như vậy mà còn nói là không dám nói?

Ngươi chỉ kém là chỉ vào mũi của lão phu để mắng đấy, có biết không?

Thanh Lâm trưởng lão mở mắt ra, tức giận nhìn chằm chằm vào Phương Quý, hận không thể dùng một chưởng vỗ chết hắn!

"Trong tiên môn đúng là không có thiên lý, không có địa phương nào giảng công đạo sao?"

Mà thấy được ánh mắt của Thanh Lâm trưởng lão, Phương Quý càng là lộ ra vẻ mặt bị doạ đến mức sắp khóc lên.