Chương 113: Truyền lời

Nói xong liền phất ống tay áo một cái, nói: "Đem người mang theo!"

Mấy vị đệ tử Giới Luật Đường kia đã đi tới bên cạnh Phương Quý, muốn trói Phương Quý lại.

Đoàn người Nhan Chi Thanh trở nên khẩn trương, bọn hắn đều biết Giới Luật Đường là một chỗ như thế nào, tiến vào còn có thể tốt?

Chỉ là trong lòng có lo lắng hơn, nhất thời cũng thúc thủ vô sách.

Bằng vào thân phận đệ tử của các nàng, nào dám chọc giận Hùng trưởng lão, mà ở trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi tìm ai!

"Đây là đang so đấu quan hệ..." Mà ở trong lúc bối rối, Phương Quý trái lại là vẫn còn bình tĩnh, tròng mắt xoay chuyển nhanh như chớp, đã ý thức được vấn đề.

"Nguyên lai là Lữ Phi Nham chôn đòn sát thủ ở chỗ này..." Phương Quý thầm nghĩ ở trong lòng, thở một hơi thật dài, còn may là chính mình cũng chôn xuống đòn sát thủ: "Ngươi có quan hệ, ta chẳng lẽ sẽ không có chỗ dựa?"

Hắn hướng ánh mắt nhìn về nơi xa, thầm nghĩ ở trong lòng: "A Khổ sư huynh cũng nên tới rồi..."

...

"Hắn đã tu luyện kiếm thứ nhất đến cảnh giới nhập thần, là thiên tài, cho nên hắn nói cái gì cũng đều là đúng..."

Vào lúc ở phía trước Công Đức Điện hoàn toàn đại loạn, A Khổ sư huynh mà Phương Quý đang mong đợi cũng đang không ngừng đi tới đi lui ở ngay trong rừng cây, lẩm bẩm ở trong miệng, phảng phất như đang cổ vũ cho mình, sau một hồi lâu, rốt cục cũng quyết định chắc chắn, nhanh chân đi về phía Công Đức Điện.

"Sự tình còn chưa nói rõ ràng, các ngươi đã muốn bắt ta?"

Bây giờ ở phía trước Công Đức Điện, cũng chính là đã hoàn toàn đại loạn, Phương Quý nghênh đón bốn vị đệ tử Giới Luật Đường cầm Khổn Tiên Thằng trong tay đi về hướng của mình, ở trên mặt đều là vẻ phẫn nộ cùng với bất khuất, giận dữ kêu lên: "Lữ Phi Nham nói ta gϊếŧ Trương Xung Sơn, các ngươi liền nghe hắn, ta nói Trương Xung Sơn muốn hại ta trước, các ngươi liền không nghe? Chẳng lẽ ở trong tiên môn là không có đạo lý hay sao?"

Vừa hô hào, vừa không ngừng nhìn quanh về hướng dưới núi, thầm trách tốc độ của A Khổ quá chậm.

Chẳng lẽ là hắn không dám tới?

"Nếu như ngươi muốn giảng đạo lý, vậy thì hãy đi vào trong tiên lao rồi từ từ nói!"

Bốn vị đệ tử Giới Luật Đường cũng không biết là hắn đang trì hoãn thời gian, lạnh giọng cười, bao vây đi đến, dường như là lo lắng Phương Quý phản kháng, bốn người cùng nhấc lên một thân pháp lực, vây hắn vào giữa, một khi động thủ, sẽ lập tức cưỡng ép trấn áp!

"Nhan sư tỷ, cứ nhìn hắn bị oan uổng như vậy hay sao?" Hứa Nguyệt Nhi ở bên cạnh đã sớm tràn đầy lo lắng, nắm lấy tay áo của Nhan Chi Thanh, sắp khóc lên.

Các nàng đều là cực kỳ thấu hiểu đối với tiên môn, há lại có thể không biết quy củ ở trong tiên lao của tiên môn, một khi tiến vào, coi như là cái gì cũng có thể khai ra, huống chi sự tình Phương Quý gϊếŧ Trương Xung Sơn là thật, càng khó mà nói rõ ràng, bây giờ ở ngoài miệng nói là trước tiên bắt giữ Phương Quý, sau đó lại chậm chậm thẩm vấn, nhưng ai cũng biết, Phương Quý vừa vào tiên lao thì chuyện này cũng sẽ được tính như vậy...

"Hùng trưởng lão..." Nhan Chi Thanh nhịn không được lại mở miệng, gọi Hùng trưởng lão một tiếng.

Hùng trưởng lão hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng, cực kỳ không kiên nhẫn.

Lời nói ở phía sau của Nhan Chi Thanh cũng lập tức không nói ra được, nhìn thoáng qua bên cạnh Hùng trưởng lão, cha Trương Xung Sơn đang lộ ra ánh mắt gϊếŧ người gắt gao nhìn chằm chằm Phương Quý, nàng cũng biết chính mình lúc này vô luận nói cái gì, Hùng trưởng lão cũng sẽ không cải biến chủ ý vào lúc này!

Bây giờ phải làm sao?

Nói cho cùng, vẫn phải trách Phương Quý bái vị ở sau núi kia làm môn hạ...

Nếu như lúc trước hắn thành thành thật thật ở lại Hồng Diệp Cốc, vô luận là chọn lựa đạo truyền thừa nào, cũng đều sẽ có một vị sư phụ trên danh nghĩa, cho dù là vị sư phụ này bình thường sẽ không quá dụng tâm dạy hắn thứ gì, nhưng vẫn là có danh phận sư đồ, mà nếu có phần danh phận sư đồ kia, vào thời điểm Hùng trưởng lão làm việc cũng sẽ không thèm để ý nhân quả như vậy, vào thời điểm làm việc cũng sẽ không hề không cố kỵ như vậy!

Nhưng hết lần này tới lần khác, vị ở phía sau núi kia...

Bốn vị đệ tử Giới Luật Đường đã vây Phương Quý vào giữa, trực tiếp cột Khổn Tiên Thằng vào trên cánh tay, trong chúng đồng môn vây xem chung quanh, cũng có không ít người cảm thấy việc này cổ quái, dù sao thì vô luận Lữ Phi Nham cùng với Phương Quý nói thế nào, hai bên cũng đều không có chứng cứ, lại trực tiếp bắt giữ Phương Quý, dường như có một chút qua loa, nhưng đối với một thân uy phong của Hùng trưởng lão, ai lại dám can đảm nhiều lời?

"Chậm đã!" Cũng chính vào lúc này, ở trên đường núi, bỗng nhiên có một tiếng hét to vang lên.

Trong lòng của mọi người đều là giật mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy ở trên đường núi có một đạo kiếm quang cong vẹo vọt lên, phi kiếm kia bay cực nhanh, nhưng độ chính xác lại có một chút kém, vào thời điểm chuyển hướng suýt nữa đã đυ.ng phải cây, người ở trên thân kiếm kia vội vàng xoay người nhảy xuống, thở hồng hộc chạy vội tới về hướng Công Đức Điện, lộ ra vẻ mặt lo lắng, lại không phải là A Khổ sư huynh thì là ai?

Phương Quý mắt thấy A Khổ sư huynh tới, trên mặt không nhịn được lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhưng lại vội vàng giả ra bộ dáng bi phẫn.

"Bái kiến Hùng trưởng lão..." A Khổ sư huynh đi tới gần, vội vàng quỳ gối hướng về Hùng trưởng lão.

Hùng trưởng lão lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi lại có gì muốn nói?"

A Khổ sư huynh hít vào một hơi thật sâu, nói: "Đệ tử không dám, ta là thay Mạc tiên sinh đến nói chuyện!"

"Mạc tiên sinh?" Nghe được cái xưng hô này, Hùng trưởng lão cùng với vị chấp sự Công Đức Điện kia đều là sắc mặt biến hóa.

Mà đám đệ tử ở phía trước Công Đức Điện lại đều là mặt lộ vẻ mờ mịt, cũng không biết Mạc tiên sinh là ai.

Duy chỉ có Lữ Phi Nham nghe được cái xưng hô này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có một chút ngốc trệ.

Mạc tiên sinh...

Kẻ phế nhân ở sau núi kia, thế mà lại để A Khổ tới truyền lời?

"Hắn..." Ở trong lòng của Hùng trưởng lão cũng là thủy triều chập trùng, phần kinh nghi này cũng không ít hơn so với Lữ Phi Nham, thậm chí là càng khϊếp sợ hơn, nhưng công phu dưỡng khí của hắn cuối cùng cũng không tệ, giật mình một cái liền cưỡng ép đè xuống sự kinh ngạc ở trong lòng, ở trên mặt khôi phục lại sự lạnh lùng, phủi phủi tay áo, giống như là phủi bay thứ gì, ở trong miệng chỉ thản nhiên nói: "Không uống rượu ở phía sau núi, lại muốn nói cái gì?"

A Khổ sư huynh từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ trung thực, ánh mắt lại chăm chú nhìn Hùng trưởng lão, kiệt lực để cho thanh âm của mình lộ ra sự trấn định: "Mạc...Mạc tiên sinh muốn ta tới hỏi ngươi một chút, cái chức vị trưởng lão Giới Luật Đường này, ngươi có còn muốn làm hay không?"

Nghe được câu nói này, sắc mặt của Hùng trưởng lão đột nhiên đại biến.

Mà mọi người ở chung quanh thì càng là kinh hãi, nghĩ thầm vị Mạc tiên sinh kia là ai, lại dám nói chuyện như vậy đối với Hùng trưởng lão?