Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cửu Thiên

Chương 112: Quan hệ rắc rối phức tạp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà người hắn thống hận nhất là Phương Quý, cục diện tốt đẹp mà lúc đầu hắn tưởng tượng làm sao lại bị mấy câu của tên tiểu nhi này khiến cho trở nên hỗn loạn tưng bừng, miệng lưỡi lanh lợi như vậy, trái lại không giống như là nam nhân, mà là giống như đàn bà...

Nếu như chính mình không có giữ lại hậu chiêu, nói không chừng sẽ thật sự bị hắn nói thắng!

Mà đồng môn ở chung quanh, hiển nhiên là thấy lời nói của Phương Quý cùng với Lữ Phi Nham đều có lý của riêng mình, cũng đều cảm thấy mê mang.

Bây giờ ở trong cái cục diện này, thật đúng là rất khó phân biệt thật giả.

Nhưng có một chuyện có thể xác định, Lữ Phi Nham trực tiếp cáo trạng Phương Quý mưu hại Trương Xung Sơn, dường như cũng không phải là như vậy.

"Hùng sư huynh..."

Cũng vào thời điểm cục diện hỗn loạn tưng bừng, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm già nua bi phẫn.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, liền thấy ở cách đó không xa có người đỡ lấy một vị lão giả râu đen người mặc áo bào chạy tới, lão giả kia lộ ra vẻ mặt bi phẫn, nước mắt tuôn đầy mặt, đi tới phía trước Công Đức Điện, kéo cánh tay của Hùng trưởng lão, rơi lệ nói: "Hùng sư huynh, ngươi phải làm chủ cho ta, ta là Trương Toàn Hà, xuất thân từ Thái Bạch Tông, sau khi rời núi lại giúp sư môn quản lý sinh ý, hiệu lực trọn vẹn trong 30 năm, khó khăn mới sinh ra được một ấu tử, đưa vào tiên môn tu hành, ngóng trông hắn trong tương lai cũng sẽ hiệu lực vì tiên môn, ai ngờ được..."

Môi của hắn run rẩy, quét qua đám người, rơi xuống trên người của Phương Quý, chỉa ngón trỏ run rẩy sang, trong đáy mắt cơ hồ muốn chảy ra lửa cháy hừng hực, nói: "Ai ngờ lại bị kẻ này sát hại..."

"Là phụ thân của Trương Xung Sơn..."

"Hắn nghe nói nhi tử của mình vẫn lạc, liền chạy đến tiên môn đòi công đạo..."

"Nghe xưng hô của hắn, chẳng lẽ là người quen cũ của Hùng trưởng lão?"

Chúng đệ tử tiên môn ở chung quanh thấy lão giả này xuất hiện, lập tức thấp giọng nghị luận.

"Trương sư đệ, ngươi làm sao lại đích thân tới?"

Hùng trưởng lão bị cha Trương Xung Sơn ôm cánh tay, sắc mặt giống như có một chút khó khăn, kéo đối phương một cái, nhưng đối phương nhất định muốn quỳ, hắn thế nhưng cũng không thể trực tiếp cưỡng ép kéo đối phương đứng lên, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: "Chỉ có thể trách tiên môn không thể bảo vệ con của ngươi cẩn thận..."

"Nếu như con của ta xảy ra chuyện trong lúc hàng yêu phục ma, chỉ có thể nói là mạng của hắn không tốt, lão phu tuyệt đối không dám nói hai lời..." Cha Trương Xung Sơn nghe vậy liền bám thật chặt vào tay áo của Hùng trưởng lão, mắt hổ rưng rưng, trên mặt tràn đầy bi phẫn, hô to: "Nhưng con của ta là bị người mưu hại, Hùng sư huynh, ta vì tiên môn hiệu lực trong 30 năm, trung thành tuyệt đối, chỉ có một đứa con có thể tu hành, bây giờ lại bị thằng nhóc này hãm hại, sư huynh, ngươi hãy giúp ta chủ trì công đạo!"

Mà Lữ Phi Nham và Diệp Chân vào lúc này thì lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, che giấu vẻ đắc ý trong đáy mắt.

"Mọi chuyện đã định!"

Phương Quý gϊếŧ người là thật, mà cứu đồng môn cũng là thật, có công cũng có tội, tranh chấp như vậy là cực kỳ khó quyết, nhưng vấn đề mấu chốt nhất là Phương Quý chung quy vẫn là người không có bối cảnh, nếu có sư trưởng bảo vệ hắn thì còn tốt, nhưng hắn không có, mặc dù hắn tu hành ở sau núi, thế nhưng Lữ Phi Nham cũng đã từng tu hành qua với người kia ở sau núi, biết tính tình của người kia cho dù là trời sập xuống hắn cũng đều chẳng muốn quản.

Mà hắn vụиɠ ŧяộʍ đưa cha của Trương Xung Sơn tới, cũng là có nguyên nhân, Lữ Phi Nham biết, phụ thân của Trương Xung Sơn mặc dù chỉ là một vị chấp sự ngoại môn của tiên môn, tu vi cũng không cao, nhưng đã từng là đồng môn tu hành cùng với Hùng trưởng lão, nghe nói vào thời điểm Hùng trưởng lão còn yếu ớt, còn thiếu nợ qua nhân tình của hắn, có tầng quan hệ này, Hùng trưởng lão làm sao có thể ngồi nhìn Trương Xung Sơn bỏ mình?

Phương Quý cuối cùng vẫn là quá nhỏ, không rõ quan hệ rắc rối phức tạp ở trong tiên môn!

Mặc cho ngươi cưỡng từ đoạt lý, có nói toạc trời, cuối cùng đưa đến tác dụng mang tính quyết định, vẫn là một chút đồ vật ở bên ngoài!

"Trương sư đệ, ngươi không cần phải nói nữa!"

Nghe được lời nói của cha Trương Xung Sơn, sắc mặt của Hùng trưởng lão lập tức khẽ biến, mặt trầm xuống, phảng phất như đang làm ra một cái lựa chọn gian nan.

Ánh mắt của mọi người ở chung quanh lập tức nhìn về phía hắn.

"Sự tình thật giả, cuối cùng sẽ khó bằng một lời của các ngươi mà quyết định!"

Chỉ thấy Hùng trưởng lão tràn đầy lãnh ý, dùng ánh mắt không đành lòng đảo qua trên mặt của đồng môn ngày xưa đang quỳ gối trước người mình, trong tâm làm ra quyết định, lạnh lùng nhìn về hướng Phương Quý, quát: "Đệ tử Hồng Diệp Cốc Phương Quý, những lời mà ngươi cùng với Lữ Phi Nham nói là khó phân thật giả, nhưng vô luận như thế nào, ngươi mưu hại đồng môn là thật, trước tiên bản tọa sẽ bắt ngươi trở về thẩm vấn..."

"Cái gì?" Chúng đồng môn ở chung quanh nghe được lời nói của Hùng trưởng lão đều cảm thấy kinh hãi.

Phương Quý hiển nhiên là đã sắp trở thành người mới mạnh nhất tiên môn, chính là thời điểm phong quang vô hạn, bây giờ tình thế phi tốc nghịch chuyển, ngược lại là sắp trở thành tù nhân rồi?

Chân tướng của sự tình là rất khó xem xét, nhưng Phương Quý dù sao cũng đã lập ra đại công, liệu có tốt khi trực tiếp bắt giữ hắn?

Thấy mấy vị đệ tử Giới Luật Đường lại cầm Khốn Tiên Tác đi tới, sắc mặt của Nhan Chi Thanh đại biến, bỗng nhiên tiến lên một bước, cong người xuống hướng về phía Hùng trưởng lão, nói: "Hùng trưởng lão hãy nghĩ lại, đến tột cùng là Phương Quý sư đệ hữu tâm hại người, hay là bị người hãm hại bị ép phản kích, việc này vẫn cần phải tra xét rõ ràng rồi mới có thể quyết định..."

Ở sau lưng nàng, đám người Hứa Nguyệt Nhi liếc nhìn nhau, cũng đều không nói một lời, cùng nhau khom người.

Đối với Nhan Chi Thanh mà nói, ngược lại là tin tưởng Phương Quý hơn một chút.

Dù sao thì trước đó đám người Lữ Phi Nham một lòng muốn dẫn Phương Quý ra ngoài, lòng mang ý đồ xấu, nàng thế nhưng đã sớm biết.

Thấy đoàn người Nhan Chi Thanh khom người cầu tình, chúng đồng môn ở chung quanh cũng không khỏi lên tiếng nghị luận, xì xào bàn tán.

"Đúng thế, song phương đều ăn nói suông, ai cũng không có bằng chứng, trực tiếp bắt giữ có phải là hơi quá đáng hay không?"

"Muốn bắt cũng phải bắt cả hai bên, thẩm vấn một cách rõ ràng!"

Trong từng tiếng nghị luận, cũng có người nói: "Dù sao thì Phương Quý cũng đã thừa nhận mình đánh Trương Xung Sơn rớt xuống yêu huyệt, hắn bị như vậy cũng không oan!"

"Hữu tâm hại người cùng với bị ép phản kích, há lại có thể đánh đồng?"

Hùng trưởng lão nhìn đoàn người Nhan Chi Thanh khom người ở trước mặt mình, lông mày nhíu chặt, lại nghe thấy tiếng nghị luận ầm ĩ ở chung quanh, ánh mắt trở nên phức tạp, mà ở trước người của hắn, cha Trương Xung Sơn nước mắt tuôn đầy mặt, quỳ hoài không dậy, trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn cùng với nôn nóng, dứt khoát hừ một tiếng, nói với Nhan Chi Thanh: "Không phải chỉ là thật hay giả thôi sao, ta há lại không biết, còn cần tên tiểu bối nhà ngươi dạy ta? Ta áp giải hắn tới Giới Luật Đường, vốn là để tra hỏi rõ ràng, là lỗi của hắn, sẽ không tha, nếu không phải thì cũng sẽ không khiến cho hắn oan uổng!"