Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cửu Thiên

Chương 102: Thần uẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đám ma yêu các ngươi, có Phương Quý lão gia ta ở đây, cũng đừng nghĩ đến việc làm tổn thương đồng môn của ta!" Quát lên một tiếng chói tai, Phương Quý dùng tay cầm Hắc Thạch Kiếm, nhanh chân vọt tới.

Nếu như vào lúc bình thường, hắn vẫn là am hiểu chân đạp Quỷ Linh Kiếm hơn, như thế sẽ có thể phát huy ưu thế chạy trối chết của hắn đến cực hạn, nhưng bây giờ, ở sau lưng lại có một đống người cần che chở, không có cách nào đạp chân vào phi kiếm, chỉ có thể cứng rắn chém gϊếŧ với đám ma yêu trước mắt!

Bành bành bành bành!

Một trận hỗn loạn lại nổi lên, Phương Quý một người một kiếm, cản lại bảy, tám đầu ma yêu, Hắc Thạch Kiếm vào lúc này được thôi động tới cực điểm, ở dưới sự hung hiểm bốn phía, hắn vô thức liền phát huy ra Thái Bạch Cửu Kiếm, mỗi chiêu một thức đều có vô tận biến hóa, ở bên người giống như là xuất hiện vô số đạo ô quang, tầng tầng xen lẫn vây hắn ở bên trong, cho dù là ma yêu ở chung quanh lại nhiều hơn, cũng không thể khiến cho hắn bị thương một chút nào.

Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn, Hứa Nguyệt Nhi cùng với những đệ tử trúng độc bị thương ở phía sau kia tức thì được hắn bảo hộ một cách vững chãi, những ma yêu này có hung mãnh hơn cũng vô pháp vượt qua hắn làm tổn thương bọn hắn.

"Đây chính là kiếm đạo mà hắn học ở sau núi?"

Đám người Trương Kinh mặc dù thụ thương, nhưng ánh mắt vẫn còn, có một chút kinh nghi nói: "Quả nhiên là có thần uy đáng sợ!"

Mạnh Lưu Hồn thì cau mày nói: "Đây chẳng qua là bởi vì duyên cớ linh tức của Phương Quý sư đệ cường đại, Hắc Thạch Kiếm lại nặng nề vạn phần, ta cảm thấy kiếm đạo của hắn mặc dù tinh diệu, nhưng thủy chung vẫn thiếu một chút thần uẩn..."

Cũng đúng vào lúc bọn hắn vừa nói chuyện, chợt thấy vào thời điểm Phương Quý sử dụng kiếm, khí thế thế mà tại tăng vọt liên tiếp.

Hắc Thạch Kiếm ở trong lòng bàn tay, càng vung càng nhanh, chiêu thức cũng càng ngày càng tinh diệu.

Liền ngay cả chính Phương Quý dường như cũng không có cảm thấy được loại biến hóa này, chỉ là càng chiến càng hưng phấn.

Mặc dù tu luyện Thái Bạch Cửu Kiếm đã một năm có thừa, Thái Bạch Kiếm Ca kiếm thứ nhất đã đạt tới cảnh giới nửa bước nhập thần từ lâu, nhưng bây giờ vẫn chỉ được tính là lần đầu tiên chân chính thi triển ra một kiếm này để ngăn địch, vào trước đó giao thủ cùng với người tại Tiểu Bích Hồ, mặc dù hung hiểm, sẽ có khả năng bị đánh chết, nhưng dù sao song phương cũng vẫn còn nương tay, mà ở trong trận chiến tại hang ổ của Anh Đề, hắn cũng là bằng vào sự sắc bén của Quỷ Linh Kiếm, quần nhau cùng với người ở trên không trung, không có giao thủ chính diện, đánh Trương Xung Sơn vào xà huyệt, thay vì nói là dựa vào kiếm đạo, không bằng nói là dựa vào lực lượng của mình.

Càng mấu chốt hơn chính là tâm cảnh khác biệt!

Chính Phương Quý cũng không biết, lúc trước vào thời điểm Mạc Cửu Ca tìm hiểu ra Thái Bạch Cửu Kiếm thức thứ nhất này, cũng đúng vào lúc hắn đi ra giang hồ, vào thời điểm thiếu niên khí thịnh, vô danh vô thế, chỉ có một kiếm ở trong lòng bàn tay, mang theo sự hiếu kỳ đối với giang hồ thiên hạ, tiến vào thời đại gió nổi mây phun.

Tâm cảnh không hợp, Phương Quý sẽ rất khó lĩnh ngộ được chân lý của một kiếm này, cho nên hắn từ đầu đến cuối cũng không có cách nào triệt để nhập thần.

Thậm chí là ngay cả chính Mạc Cửu Ca cũng bởi vì không tìm trở về được tâm cảnh, cũng không có cách nào lại thi triển ra được thần uẩn của một kiếm này.

Nhưng bây giờ, Phương Quý dùng kiếm bảo hộ đồng môn, biết được bản thân trọng yếu đến cực điểm, hào sảng đến cực điểm, ở phía dưới sự chiến đấu lâu dài, phúc chí tâm linh, dần dần sinh ra được một chút hào sảng mà trước đó không có, kiếm ý đột nhiên nhất chuyển, từ nặng nề vạn phần, ngược lại trở nên có một chút nhẹ nhàng, trong lòng vang lên kiếm quyết mà Mạc Cửu Ca truyền lại, liền thuận miệng nói ra: "Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ, lại gϊếŧ lại ca lại khinh cuồng!"

"Xoạt!"

Tại một sát na này, khí thế quanh người của hắn biến đổi, Hắc Thạch Kiếm ở trong tay của hắn lúc đầu vô cùng nặng nề, chỉ có thể coi như cây gậy để dùng, nhưng bây giờ sau khi có nhiều thêm vài vệt thần uẩn, mũi kiếm thế mà trở nên sắc bén, hai đầu ma yêu vọt tới trước người của hắn bị mũi kiếm nhẹ nhàng quét qua, lập tức đứt thành hai đoạn, máu vẩy tứ phương.

Mà Phương Quý thì là càng thêm hưng phấn, tiếp tục cầm kiếm hướng về phía trước gϊếŧ tới, kiếm quang bồng bềnh, bao phủ khắp nơi.

"Hắn làm sao lại giống như càng ngày càng mạnh?" Hứa Nguyệt Nhi quan sát ở phía sau, cả người đã có một chút ngẩn người.

"Thần uẩn..." Trương Kinh thì là cảm thấy kinh ngạc không thôi: "Hắn giống như là đã lĩnh ngộ được thứ gì trong lúc ác chiến..."

Ầm ầm ầm!

Ở dưới ánh mắt nhìn soi mói của đám người Hứa Nguyệt Nhi, có không biết bao nhiêu ma yêu bị Phương Quý chém thành mảnh vỡ, mà một thân thần uẩn của hắn cũng đang dần dần tăng lên.

Hiển nhiên là một thân thần uẩn của hắn đã sắp đạt tới đỉnh phong, ở bên người Phương Quý đã không còn ma yêu, mười mấy đầu ma yêu còn lại đã bị hắn chém hết, giống như là có một ngụm uất khí cuối cùng chưa thể nhả ra, Phương Quý bỗng nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua Trương Kinh.

Trương Kinh bị hù doạ, khẽ run rẩy hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Phương Quý lắc đầu một cách đáng tiếc, cũng biết là người này không thể gϊếŧ, quay đầu nhìn về hướng tây.

Chỉ thấy vào lúc này, yêu thú Anh Đề đang đánh thành một đoàn với Lang Vương, da tróc thịt bong, chưa thể phân ra thắng bại, không chỉ có như vậy, liền ngay cả Nhan sư tỷ bị thương nặng cũng đã nuốt mấy viên linh đan, cưỡng ép thôi động linh tức, tiến lên tham chiến, miễn cưỡng ở bên cạnh trợ giúp Anh Đề, áp chế đầu Lang Vương hung tàn không gì sánh được kia.

Bây giờ Lang Vương chính là đang gào thét liên thanh, trên thực tế nó còn muốn thấp hơn Anh Đề nửa cấp, chỉ là do bị tà khí Ma Sơn xâm lấn, trở nên hung tàn không gì sánh được, lại thêm Anh Đề cũng là vừa mới đột phá, song phương mới có thể dây dưa đến bây giờ, khó phân thắng bại, bây giờ ở bên cạnh lại có Nhan sư tỷ tương trợ, Lang Vương đã rơi vào thế hạ phong, chỉ là nó quá mức cuồng bạo, lại có lực lượng cường hoành, bởi vậy mới không bị trấn áp mà thôi.

"Vượng Tài, giữ nó lại cho ta..."

Liếc mắt nhìn Lang Vương một cái, Phương Quý bỗng nhiên hạ quyết tâm, nhanh chân chạy vội tới.

Anh Đề nghe thấy thanh âm của Phương Quý, đang muốn ngoắc ngoắc cái đuôi, lại bị móng vuốt của Lang Vương ấn cái đuôi xuống, Anh Đề cảm thấy giận dữ, lượn quanh vài vòng ở trên người của Lang Vương, siết đến mức một thân xương cốt màu đen của Lang Vương cũng rung động đùng đùng, Lang Vương cũng trở nên giận dữ, ngửa mặt gào thét, hắc diễm dấy lên ở chung quanh, thiêu đốt lân phiến màu trắng của Anh Đề thành màu đen.

Nhan sư tỷ ở bên cạnh thấy không ổn, ở trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, đột nhiên huy chưởng đập nát đàn ngọc, mấy sợi dây đàn bay lên, quấn về phía Lang Vương, một sợi tiếp lấy một sợi, quấn chặt ở trên người của nó.

Lang Vương cho dù là vô cùng hung ác điên cuồng, bị Anh Đề cùng với dây đàn cuốn lấy, nhất thời cũng không thể động đậy.