Chương 101: Hành hiệp trượng nghĩa

Đùng đùng đùng đùng đùng!

Tiếng vang thanh thúy đến cực điểm vang lên liên tiếp, thanh kiếm đá màu đen vô cùng nặng nề, mũi kiếm lại chưa được mài, đánh cho hai, ba con ma yêu đến mức xương cốt vỡ vụn, một đầu lại một đầu ngã bay ra ngoài, mà đạo long ảnh kia sau khi rơi xuống đất, thân thể cuồng chuyển, cuồng phong quét tứ phía, quét bay từng mảnh từng mảnh ma yêu ra giữa không trung, trong hơn mười trượng chung quanh nhất thời trở nên sạch sẽ.

"Nhóc...nhóc con, sao ngươi lại tới đây?"

Một màn bất thình lình khiến cho đám người Hứa Nguyệt Nhi vừa mừng vừa sợ.

Lúc này mới phát hiện ra người tới lại là tên tiểu tử không biết sống chết kia, mà đạo long ảnh kia thì là một đầu quái mãng mọc độc giác, cánh thịt và lân phiến trắng, nhất thời cảm thấy khó có thể lý giải được, tên tiểu quỷ này làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, lại lấy được loại bản lĩnh bực này từ đâu?

"Ha ha, Phương Quý lão gia ta chính là đến đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, táo chua nhỏ ngươi có cảm động hay không?" Phương Quý cầm kiếm đá màu đen trong tay, đặt ngang ở trước người, nhất thời chỉ cảm thấy vui vẻ không gì sánh được.

Chưa nói được mấy câu, ma yêu bị hắn quét bay ra ngoài ở nơi xa cũng đã rục rịch ép lên một lần nữa, mà ở nơi xa hơn, Nhan sư tỷ đè ép một thân thương thế giao thủ mấy hiệp cùng với đầu Lang Vương kia, tức thì bị Lang Vương phun hắc diễm trúng, thân hình bị quét bay, giống như là diều đứt dây, đàn ngọc trong ngực càng là đứt đoạn mấy sợi.

Lang Vương ngửa mặt lên trời gào thét, ma khí tản ra bốn phía, ma yêu cấp thấp ở chung quanh giống như nhận được sự ủng hộ, đồng thanh rống theo.

"Vượng Tài, ngươi hãy đi giúp vị đại mỹ nữ kia!"

Phương Quý thấy một màn kia cũng giật nảy cả mình, vội vàng chỉ về phía Nhan sư tỷ.

Anh Đề tuân lệnh, ngoắc ngoắc cái đuôi nhọn, mở đôi cánh thịt ra, cuồng phong nổi lên ở bên người, thổi cho ma yêu ở chung quanh ngã trái ngã phải, còn bản thân thì cưỡi gió lao thẳng về phía Lang Vương, đến lúc này, nó mới triển lộ ra uy năng của yêu thú cao giai, cuồng phong gào thét ở bên người, miệng rắn mở ra, lộ ra răng nanh sắc lạnh, vọt thẳng tới trước mặt của Lang Vương, chém gϊếŧ thành một đoàn với Lang Vương.

Một bên là ma yêu trung giai bị tà khí Ma Sơn xâm nhập, một bên là yêu thú cao giai mới vừa vặn đột phá giới hạn, hai bên cùng thi triển thủ đoạn, ngược lại là nhất thời đánh bất phân thắng bại, ai cũng không làm gì được ai.

Phương Quý thấy như vậy lúc này mới yên tâm, lầm bẩm: "May mà có Vượng Tài, nếu không thì ta cũng không dám đi xuống cứu người..."

"Cẩn thận..."

Cũng chính vào lúc này, Mạnh Kinh ở phía sau hô to, có một đầu ma yêu đang nhào về phía Phương Quý.

"Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ..." Phương Quý hô to, hai tay thì vung mạnh kiếm, giống như là vung một cây gậy lớn đập bay ma yêu ra ngoài.

Ở sau lưng truyền đến một tiếng tán thưởng của Hứa Nguyệt Nhi: "Thật là lợi hại!"

Phương Quý cười ha ha một tiếng, đổi thành một tay cầm Hắc Thạch Kiếm, nhất thời cảm thấy hình tượng của mình trở nên vĩ ngạn hơn rất nhiều.

Ở trong bóng tối, vô số ma yêu phát ra tiếng gầm gừ, mắt lộ ra huyết quang, hung tàn đến cực điểm đánh về phía trước.

Ba người Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn, Hứa Nguyệt Nhi cũng vội vàng tiến lên kề vai chiến đấu cùng với Phương Quý, chỉ là do ba người bọn hắn đều đã ác chiến rất lâu, trên người bị thương nặng, một cánh tay của Trương Kinh bị gặm rách chỉ còn lại một chút da thịt dính trên bả vai, Mạnh Lưu Hồn thì là chân trái bị yêu ma gặm một cái, linh tức của Hứa Nguyệt Nhi thì khá thấp, đã tiêu hao hầu như không còn, trong bốn người, Phương Quý không thể nghi ngờ đã biến thành chủ lực!

Bàn về tu vi, Phương Quý chưa chắc đã là cao nhất, bàn về thuật pháp tinh xảo, hắn cũng kém hơn rất nhiều so với mấy người kia, nhưng bây giờ chính là thời điểm đỉnh phong của hắn, linh tức sung túc, lại thêm bình thường tu luyện chính là bực chính pháp lợi hại như Cửu Linh Thánh Điển, một thân linh tức cường thịnh hơn rất nhiều so với đồng cấp, bây giờ cầm Hắc Thạch Kiếm vung vẩy, Hắc Thạch Kiếm nặng nề vô cùng, quấy cuồng phong, cũng không biết đã đánh bay bao nhiêu ma yêu.

"Nghĩ không ra thằng nhóc nhà ngươi lại lợi hại như vậy..."

Hứa Nguyệt Nhi đi theo bên cạnh Phương Quý, thấy hắn dũng mãnh đến cực điểm, sở hướng phi mi, không biết đã khen ngợi bao nhiêu lần.

Mỗi khi nghe nàng khen ngợi một câu, Phương Quý liền cảm thấy rất tự hào, xuất thủ cũng mãnh liệt hơn mấy phần.

Ngược lại là Trương Kinh ở bên cạnh không nhịn mà nghĩ thầm: "Như vậy thì có gì mà lợi hại?"

Hắn đã nhìn ra, bây giờ Phương Quý kỳ thật chính là đang cầm kiếm đá màu đen chém lung tung, bất quá vào thời điểm xuất thủ cũng là rất có lực lượng, càng mấu chốt hơn chính là, một thân linh tức của Phương Quý cũng không biết luyện ra như thế nào, thế mà giống như là liên tục không ngừng, giống như cuồng phong đánh nửa ngày, không chỉ không có vẻ mệt mỏi, ngược lại càng chiến càng mãnh liệt, ngược lại là đã bảo hộ ba người ở phía sau lưng, một người gánh vác hơn phân nửa áp lực.

Đùng đùng đùng đùng đùng!

Có không biết bao nhiêu ma yêu bị Phương Quý đánh bay ra ngoài, gãy xương nát sọ, nhưng ma yêu còn lại thế mà không hề cảm thấy sợ hãi, vẫn là vọt lên từng đợt từng đợt, khắp nơi đều là con mắt đỏ tươi, trong bóng tối truyền đến thanh âm thở dốc nặng nề.

"Đám quái vật này làm sao lại không biết sợ hãi?" Phương Quý đánh một hồi cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, vội vàng hỏi một câu.

"Những ma yêu này bị tà khí Ma Sơn xâm lấn, không biết sợ hãi, chỉ có...chỉ có gϊếŧ sạch mới được!" Ở bên cạnh hắn, Mạnh Lưu Hồn thở dốc liên tục, vội vàng giải thích.

Trong cuộc chém gϊếŧ này, mặc dù Phương Quý đã gánh vác hơn phân nửa áp lực, nhưng ba người bọn hắn cũng chịu áp lực không nhỏ, ma yêu vây ở bên cạnh bọn hắn chỉ là cấp thấp nhất mà thôi, vào lúc bình thường, những đệ tử tiên môn Dưỡng Tức trung giai như bọn hắn muốn chém gϊếŧ chúng nó là không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ bọn hắn cũng đã chém gϊếŧ quá lâu, linh tức cạn kiệt, vẻn vẹn chỉ là một chút áp lực như vậy cũng không thể gánh được.

"Các ngươi hãy lui lại!" Phương Quý liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ thở hồng hộc và sắc mặt tái nhợt của bọn hắn, vung tay nhỏ lên, ngăn trở bọn hắn.

Nhìn về phía trước vẫn còn có không ít ma yêu, từng đầu đều hung tàn đến cực điểm, cực kì kích động.

Phương Quý dùng một tay cầm kiếm, hào khí trong tâm dần dần bành trướng.

Trước người có vô số ma yêu, sau lưng lại là một đám phụ nữ trẻ em tàn tật, đây là cảm giác gì?

Đây là cảm giác hành hiệp trượng nghĩa a!

Phương Quý từ nhỏ đã nghe lão mù họ Chu giảng chuyện giang hồ xưa, nằm mơ cũng đều muốn có một ngày có thể trở thành đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, trở thành đại hiệp liền có mỹ nữ uống rượu cùng, trở thành đại hiệp liền có vô số người đến ôm bắp đùi mình, trở thành đại hiệp liền muốn đánh ai thì đánh người đó...Đương nhiên điểm xuất phát hành hiệp trượng nghĩa của Phương Quý là hơi lệch một chút, nhưng điều này cũng không trở ngại giấc mộng trở thành đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa của hắn!