Chương 96: Yêu thú cao giai

Cục diện vốn đã hỗn loạn, bởi vì sự quấy rối của Phương Quý lại càng trở nên hỗn loạn.

Diệp Chân đã cảm thấy sốt ruột không gì sánh được, chỉ muốn bắt lấy Phương Quý, nhưng thuật phi kiếm của Phương Quý lại thực sự không tệ, trong lúc nhất thời không đuổi kịp hắn, mà hai người Nhạc Xuyên cùng với Chu Tử Do thì là bị hắn quấy rối đến mức phập phồng không yên, căn bản là không có cách chuyên tâm đối phó với yêu thú Anh Đề.

"Gục xuống cho ta!"

Tràng diện hiển nhiên là càng ngày càng hỗn loạn, Lữ Phi Nham ở bên cạnh cũng cảm thấy giận dữ, đang vận hết toàn lực dùng sáo xương áp chế Anh Đề, vào lúc này hắn cũng không thể không phân tâm, phất ống tay áo một cái, từ trong tay áo có hai đạo kim luân bay ra, rung động ông ông, ở mép ngoài mọc ra răng sắc, hung hăng chém về phía người của Phương Quý, hắn đúng là ngoại trừ phi kiếm cùng với sáo xương còn tế luyện hai kiện pháp khí khác.

"Thật là hung tàn!"

Phương Quý đối mặt với hai đạo kim luân kia cũng là lấy làm kinh hãi, tâm thần kéo căng tới cực điểm, bản lĩnh có được khi khổ luyện phi kiếm vào ngày bình thường hoàn toàn có đất dụng võ vào lúc này, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cả người bỗng nhiên xoay tròn, hung hiểm cực độ tránh thoát một đạo kim luân, sau đó hai tay nắm Hắc Thạch Kiếm, rót vào toàn bộ linh tức, cứng rắn đập bay một đạo kim luân khác.

"Lực lượng của hắn làm sao lại mạnh như vậy?"

Thấy một màn này không chỉ có là Lữ Phi Nham, ngay cả Diệp Chân ở phía sau đuổi theo Phương Quý cũng đều lấy làm kinh hãi.

Tu vi của Lữ Phi Nham đã là Dưỡng Tức lục trọng, pháp khí do hắn tế ra sẽ cường đại cỡ nào, Phương Quý lại có thể đập bay?

Bất quá, thừa dịp Phương Quý đập bay kim luân, vào thời khắc hai tay run lên, Diệp Chân cũng đã thừa cơ bay tới sau lưng của Phương Quý, ở bên người xuất hiện ba đạo ngọc giản, dẫn xuất ba đạo trận quang, hợp lại làm một, quấn về phía chung quanh Phương Quý!

"Rống..."

Tình huống biến đổi trong một cái chớp mắt, vào thời điểm Phương Quý sắp bị Diệp Chân bắt giữ, yêu thú Anh Đề bỗng nhiên xuất thủ, nó vừa mới hóa yêu không lâu, linh trí còn chưa phải là rất tốt, nó chỉ biết là mình còn chưa tỉnh ngủ, ở bên ngoài hang động liền vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, vừa muốn nhô đầu ra nhìn, liền có một viên thịt lớn rơi vào trong miệng, điều này khiến cho nó nhất thời cảm thấy hưng phấn không thôi.

Vừa mới leo ra ngoài động, nhìn thử xem còn có viên thịt nào khác hay không, liền đột nhiên bị khốn trụ, các loại thanh âm khó nghe cùng với đao kiếm và phù triện đều đánh lên trên người của nó, nó bất ngờ không đề phòng liền bị áp chế, một thân bản lĩnh cũng đều không thể thi triển.

Sau đó ngay vào lúc này, Lữ Phi Nham phân thần đối phó với Phương Quý lại làm cho nó có một cơ hội.

Thân thể run rẩy dữ đội, toàn thân lân phiến mở ra và đóng lại, yêu khí cuồn cuộn trong cơ thể cũng trở nên cường thịnh vạn phần vào lúc này, thân thể đột nhiên lắc một cái, đuôi rắn thô to quét ngang qua hư không, đánh bay hai người Nhạc Xuyên cùng với Chu Tử Do ra bên ngoài, cùng lúc đó, đầu rắn co giật, miệng lớn mở ra, một đoàn lửa xanh hừng hực phun thẳng về phía Lữ Phi Nham.

"Không tốt..." Lữ Phi Nham kinh hãi, vội vàng vung tay áo chống cự lửa xanh, thân hình xoay tròn, tay áo bắt lửa nhanh chóng bị dập tắt.

Vào lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy yêu thú Anh Đề ngửa mặt lên trời gào thét, phát ra thanh âm hài nhi khóc nỉ non chói tai, trong mảnh hắc cốc này, dùng mắt trần có thể thấy, có từng tia từng tia hắc khí hơi mờ bốc lên, rót vào trong cơ thể của nó, khiến cho khí tức của nó càng ngày càng mạnh, liền ngay cả bướu thịt ở trên đỉnh đầu của nó, vào lúc này da thịt cũng chậm rãi rách ra, bên trong có một chiếc độc giác đang chậm rãi chui ra.

"Ầm..."

Đuôi rắn vung vẩy, từng đoạn từng đoạn vách núi bị đánh nát, mảnh vụn như mưa, đè lên trên người của Chu Tử Do vừa mới bò dậy.

"Đầu Anh Đề này đâu phải là yêu thú trung giai, rõ ràng là đã sắp lột xác thành yêu thú cao giai..."

Lữ Phi Nham nhìn thấy một màn này liền bị hù đến mức hồn phi phách tán, đồng thời ở trong lòng lại cảm thấy rất khó lý giải, dựa vào tình báo của sơn môn, vào một tháng trước lúc đầu yêu thú này bị phát hiện, nó chỉ mới vừa vặn lột xác thành yêu thú trung giai không lâu, làm sao nhanh như vậy lại đột phá tiếp?

Nhưng hắn lại có một chút hiểu rõ, bực yêu thú này tuyệt đối không phải là hắn có thể đối phó.

Vừa rồi hắn có thể áp chế đầu yêu thú này, bất quá là do thừa dịp nó không kịp phản ứng để chiếm tiện nghi mà thôi.

Bây giờ nó đã đột phá, lại muốn đối phó với nó chính là muốn chết!

"Chạy!" Lữ Phi Nham cảm thấy không ổn, lập tức tế phi kiếm lên chạy trốn, không có nửa phần do dự.

Mà ở phía sau hắn, Diệp Chân cũng đã sớm đổ mồ hôi lạnh đầy người, tế lên từng đạo ngọc giản bảo hộ ở trên đỉnh đầu đào tẩu theo sau.

Phía sau còn dư lại Nhạc Xuyên trọng thương, Lữ Phi Nham cũng không đoái hoài tới, Nhạc Xuyên ở lại phía sau vừa vặn có thể giữ chân yêu thú Anh Đề một chút, bất quá đang nghĩ ngợi ở trong lòng, hắn chợt thấy ở phía sau có một cái bóng đỏ bay tới, tốc độ cũng không chậm hơn hắn, không phải Phương Quý thì là ai, Lữ Phi Nham cảm thấy phẫn nộ, lập tức không nghĩ ngợi một chút nào, thuận tay phất tay áo đập một cái, đánh bay Phương Quý về phía Anh Đề.

"Họ Lữ, ta sẽ không để yên cho ngươi..." Phương Quý chửi ầm lên, khẩn cấp chạy trốn sang một phương hướng khác, lại chợt thấy bóng đen bao phủ ở phía sau.

Thân thể của hắn cứng đờ, từ từ quay người, liền thấy hai con ngươi màu xanh của Anh Đề tản ra quang mang mờ nhạt.

"Đại...Đại ca, ngươi có đói bụng không?" Ở trong lòng của Phương Quý dâng lên khí lạnh, lắp ba lắp bắp hỏi, dùng tay chỉ về phía Nhạc Xuyên đang giãy dụa ở phía dưới, hỏi: "Ta mời ngươi ăn đồng đội của ta thì thế nào?"

"Phì phì phì..." Anh Đề phát ra âm thanh như hài nhi khóc nỉ non, hai mắt dọc màu xanh nhìn chằm chằm vào Phương Quý.

Nó đúng là không muốn lập tức nuốt Phương Quý, dù sao thì nó cũng là yêu thú, ra đời liền có linh tính, thông minh hơn nhiều so với thú vật phổ thông, vừa rồi nó chú ý được vào thời điểm người khác vây công mình, tên tiểu gia hỏa này đã một mực tiến hành giúp đỡ nó, hơn nữa viên thịt rơi vào hang lúc trước giống như cũng là do hắn đưa cho mình ăn, bởi vậy địch ý ở trong lòng của nó đối với Phương Quý cũng không có mãnh liệt giống như những người khác.

Phương Quý làm sao có thể biết được ý nghĩ của Anh Đề, xê dịch về phía trái, con ngươi của Anh Đề liền chuyển sang bên trái, bỗng nhiên thè lưỡi ra, Phương Quý lập tức không dám động đậy, thân thể đứng yên ở trên phi kiếm, lộ ra biểu lộ sắp khóc.

Phải làm sao bây giờ, sắp mất mạng rồi...

Mà ở phía dưới, Nhạc Xuyên vừa bị đuôi của Anh Đề quất trúng, toàn thân xương cốt đều gãy mất mấy cái, thừa dịp Anh Đề không có chú ý hắn đã lặng lẽ bò dậy từ dưới đất, cố nén một thân đau nhức, rón rén bò về phía nơi xa, bây giờ đã là thời điểm sinh tử nguy cấp, ngược lại là bò rất nhanh, không bao lâu đã bò ra được mấy trượng, hơn nữa hắn còn cắn chặt hàm răng, ngay cả một chút động tĩnh cũng không dám phát ra...