- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Cửu Thiên
- Chương 4: Phương Quý
Cửu Thiên
Chương 4: Phương Quý
Dịch: Cửu Dao
Biên: VoMenh
---
Dứt lời, lão tiên nhân trao cậu bé cho người nông dân đó rồi đạp mây bay lên trời biến mất.
Cả làng ai ai cũng trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chằm vào đứa bé đang ngủ say trong chiếc tã lót kia.
Em bé đó dĩ nhiên chính là Phương Quý Phương đại gia hiện tại đây.
Khi đó, dân làng trong thôn đâu có dám chậm trễ làm lỡ việc của tiên nhân, dù gì đi nữa thì những truyền thuyết về họ đều vô cùng đáng sợ.
Những nhân vật đáng sự ấy có thần thông quảng đại, thủ đoạn thông thiên. Bọn họ chỉ cần nói một câu, lão hoàng đế còn phải nép mình, họ tiện tay ban cho một viên tiên đan, có thể chữa trị những căn bệnh nhiều năm như thấp khớp hoặc là rổ mặt. Bên cạnh đó, nếu những đấng tiên nhân này mà tức giận thì...
Những quốc gia bị tiêu diệt do chọc giận các đấng tiên nhân ấy được kể lại trong truyền thuyết không phải là một con số nhỏ.
Do đó, các thôn dân chất phác này lập tức mang Phương Quý Phương đại gia này chăm sóc cẩn thận, tận tụy tìm ba bà thím to béo cùng với trích sữa của một con bò cái mập mạp để hầu hạ hắn. Ai ai cũng nơm nớp lo sợ hắn ốm o gầy còm, thậm chí còn kính sợ hắn hơn cả tổ tông nhà mình nha.
Những tưởng tầm ba đến năm ngày là vị tiên nhân kia sẽ quay lại rước hắn đi, tiếp đó hài lòng với sự chăm sóc của thôn làng liền ban cho bọn họ một chút Tiên duyên, hay đơn giản là làm phép biến mấy tảng đó trong xóm thành vàng khối rồi cả thôn cùng chia nhau, vì thế ai ai cũng tình nguyện góp công góp sức.
Thế nhưng mà, ba ngày, rồi năm ngày...
Nửa tháng trôi qua, chẳng thấy bóng dáng vị tiên nhân đó đâu cả...
...Tiên ông mà cũng nói dối ư?
Ngươi dân trong thôn Ngưu Đầu bèn xoắn xuýt, chẳng biết phải làm gì với đứa bé mập mạp này cả!
Có người đoán rằng, lúc vị tiên ấy mang đứa bé này đến đã lấm lem vết máu trên người, phải chăng là đang bị kẻ thù truy sát?
Không may tiên ông ấy chết rồi, kẻ thù gϊếŧ đến, chẳng phải cả làng liên lụy hay sao?
Vừa nghĩ đến đó, cả xóm làng liền muốn ném đứa nhỏ này vào trong chuồng lợn!
Dù vậy, vẫn có người phản đối. Ngộ nhỡ lão tiên nhân đó quay lại thì sao? Chẳng phải chuyện tốt hóa tai ương ư?
Đắn đo phải trái, cuối cùng, lão trưởng thôn quyết định không thể vứt đó nhỏ này đi. Lão tiên nhân có thể cưỡi mây đạp gió, nếu ngày ấy nổi giận thì cái thôn nhỏ này sẽ hóa thành tro bụi trong thoáng chốc ngay thôi.
Vì thế, cả làng không được để hắn chết đói, cứ nuôi hắn trước đã, một ngày nào đó nếu tiên trưởng quay lại, cả làng sẽ đòi ngài ấy một chút thù lao, do đó...phải chăm sóc hắn thật tốt...
Cơ bản mà nói, chẳng ai cam tâm tình nguyện nuôi nấng đứa nhỏ này.
Lý do đơn giản, nếu như giả thuyết ban nãy – lão tiên nhân bị kẻ thù gϊếŧ chết, sau đó tiện tay tìm đến ngôi làng này, thế ai mà nhận nuôi đứa nhỏ đó chẳng phải sẽ bị vạ lây hay sao?
Cuối cùng, lão thôn trưởng lại quyết định lần nữa, thay phiên nhau nuôi nấng Phương Quý!
Tại Ngôn Đầu thôn nho nhỏ này, có mấy chục hộ gia đình định cư bằng đủ các loại ngành nghề, gϊếŧ heo, mổ trâu, dạy học, săn bắn, ai ai cũng phải gánh một phần trách nhiệm!
Vì lời phán quyết ấy, từ đó, Phương Quý náu thân tại mỗi nhà khác nhau qua từng ngày.
Vị tiên nhân kia vẫn không quay về, hắn cũng chỉ đành sống tại thôn Ngưu Đầu.
Thời gian qua dần, hắn lớn lên nhưng chẳng có tên họ. Thế rồi, một vị tiên sinh có chút học vấn liền thuận miệng đặt cho hắn một cái tên dựa vào sự kiện ngày hôm ấy.
Hắn mang họ Phương, là do không có ai biết hắn đến từ phương trời nào. Hắn được một tiên nhân mang đến, tựa như là một quý nhân, cho nên được đặt tên là Quý!
Mặc dù tên Phương Quý nghe cũng chân chất, nhưng cơ bản đây cũng là tấm lòng của toàn dân làng bên trong thôn Ngưu Đầu.
Phương Quý sống tại thông nhỏ này, dần dần lớn lên đến năm mười tuổi. Ban đầu, do ảnh hưởng của lão tiên nhân vẫn còn làm dân làng kính sợ, nên dù đến nhà ai, hắn đều đủ ăn đủ mặc. Tuy nhiên, vị ấy bặt tung bặt tích mười năm, thái độ của những người trong làng cũng dần dần thay đổi. Dù rằng họ không cấm cửa Phương Quý, nhưng ghét bỏ hắn là có xảy ra.
Hắn vẫn được cho đầy đủ quần áo, nhưng chất lượng kém dần.
Trước đây, mỗi khi hắn đến nhà người nào, người đó liền tiếp đãi nồng hậu, nhưng hiện tại, họ lại cố từ chối hắn bằng nhiều cách khác nhau.
Ngược lại, Phương Quý đã được nghe tiểu sử của chính bản thân mình là do Tiên trưởng mang tới, do đó luôn ảo tưởng mình không phải là thường nhân, biết đâu còn có cả khối tài sản khổng lồ của Tiên gia để lại cho mình thừa kế. Do đó, gia thế mình đã cao sang nhường ấy, làm sao chịu được những hành động khinh khi như vậy?
Chắc chắn không thể nhịn được!
Ví như ngươi bằng mặt không bằng lòng thì ta cũng cho qua nha, còn này thái độ ra mặt chẳng phải là coi thường Phương đại gia ta hay sao?
Do đó, Phương Quý liền bày mưu lập kế, chờ lúc mọi người trong trấn giận mình tội ăn trộm gà, hắn liền giận dỗi ngược lại. Ta xem cả thôn này như là nhà của ta, nay người trong cùng một mái nhà đói bụng, bắt gà ăn, sao lại đổ lỗi ta ăn trộm cơ chứ?
Vỗ bàn một cái, hắn đường đường chính chính khoác lác rằng: Đêm qua hắn nằm mơ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, đạp gió cưỡi điện, vô cùng tiên phong đạo cốt. Ông ấy bảo hắn ra hẹn gặp tại núi Hắc Phong cách đây ba mươi dặm, có chuyện quan trọng dặn dò hắn. Do đó, con gà mà hắn trộm hôm nay chính là để làm lương khô đi đường đến đó.
Cả xóm làng nghe thế bèn giật mình hoảng sợ, dù không biết thật giả ra sao, nhưng phải đề phòng cho chắc ăn. Thế là từ đó, lời ra tiếng vào trong thôn Ngưu Đầu ít hẳn. Bên cạnh đó, Phương Quý lại cô cùng vênh váo, hắn quyết định đi núi Hắc Phong một chuyến thật. Sau đó, hắn định bụng quay về nói là mình đã gặo lão Tiên nhân, tiếp theo thêu dệt câu chuyện rằng ông ấy bảo hắn chờ ở ngôi làng này thêm mười năm nữa. Hắn muốn nhìn xem có ai dám không sợ oai đức của lão thần tiên!
Bên cạnh đó, nguyên nhân mà Phương Quý chọn núi Hắc Phong là do nơi đây có nhiều truyền thuyết về yêu ma, quỷ thần, lại có dã thú thường xuyên rình rập. Từ đó, hắn có thể tránh được trường hợp dân làng lén lút đi theo rình xem. Phương đại gia có tâm tư rất là cẩn thận nha!
Chỉ là, Phương Quý cũng không ngờ rằng bản thân mình lại may mắn đến như vậy!
Có lẽ nhờ vào chiếc đồng tiền này, mà hắn mới có cơ hội gặp được các vị thần tiên.
Chiếc đồng tiền ở ngực này chính là tín vật duy nhất của Phương Quý, từ khi sinh ra đã mang ở trên người. Đồng tiền có hình tròn, bên trong có rãnh vuông vức, màu đồng, bên trên khắc chữ "Kiền Nguyên thông bảo". Bốn chữ này không rõ là đại diện cho quốc gia nào, ngay cả thầy đồ họ Chu và lão thôn trưởng cũng chẳng biết lai lịch. Tuy nhiên, trong thời gian Phương Quý đeo đồng tiền này bên người, hắn phát hiện ra một năng lực đặc biệt của nó.
Mỗi khi hắn phân vân do dự, chỉ cần hắn tung đồng tiền và nghe theo nó, hắn sẽ có một quyết định mang tính chất có lợi sau này.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Cửu Thiên
- Chương 4: Phương Quý