Khuôn mặt diễm lệ của nàng tái nhợt lại quá thu hút ánh nhìn, hắn ta vừa liếc mắt đã nhận ra.
Mộ Thanh Thư lập tức hạ lệnh cho binh sĩ phía sau: "Lập tức phong tỏa cửa thành, lấy nơi đứa trẻ mất tính làm trung tâm, trong mười dặm xung quanh tiến hành tìm kiếm!"
Minh Lan Nhược cố gắng điềm tĩnh lại bổ sung thêm: "Tiểu Hi Nhi đội cái mũ đầu hổ, mặc áo gấm đỏ hoa văn hình đầu hổ, đi đôi giày đen nhỏ mềm."
Mộ Thanh Thư lại phái người truyền xuống đặc điểm nhận dạng của đứa bé.
Ở phía bên này Minh Lan Nhược vừa rời đi chứa được bao lâu, xe ngựa của Thương Kiều liền xuất hiện ở của ngõ Đông Xuân, trông thấy trong ngõ đang ồn ào náo loạn.
Hắn chau mày: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tiểu Tề Tử lập tức nhảy xuống xe ngựa chạy đi nghe ngóng, trong chốc lát liền quay lại, khó hiểu đáp: "Hình như là con cái nhà ai lạc đường, cha mẹ đứa bé đang đi tìm."
Thương Kiều nhìn con ngõ đông nghịt người, hơi nhíu chặt mày: "Đến cả đứa trẻ còn không trông được, làm cha mẹ kiểu gì vậy, đi thông báo cho binh mã trong thành đến ổn định trật tự với hỗ trợ tìm người.
Vâng! Tiểu Tề Tử gật đầu, sau đó dè dặt hỏi: "Tiểu nhân ban nãy không nhìn thấy mẹ con đại tiểu thư nhà họ Minh, ngài xem ...."
Được rồi, quay về Đông xưởng. Thương Kiều cụp mi mắt xuống, tự cười giễu cợt.
Thôi vậy, đợi nha đầu đó có chuyện nhờ hắn ắt khắc tự tìm đến cửa.
Tiểu Tề tử vừa phân phó tiểu thái giám dưới trướng đi thông báo đến binh mã trong thành, vừa vội vã đánh xe ngựa rời đi.
Ở phía bên này Mộ Thanh Thư sắp xếp xong xuôi binh lĩnh hỗ trợ tìm người, vừa an ủi Minh Lan Nhược.
Vương Phi đừng lo lắng quá, nếu bọn buôn người thật sự lừa bắt đứa trẻ, hắn cũng không ra khỏi thành được, thậm chí cũng không rời khỏi tám hẻm lớn của đường Huyền Vũ được!"
Minh Lan Nhược nắm lấy vạt áo, khuôn mặt nhỏ tái nhợt: “Đa tạ Mộ thống lĩnh ... Ta ... Còn phải đến Đông xưởng, thêm một phần lực lượng thêm một phần đảm bảo!"
Nàng tuyệt đối không thể đánh mất Tiểu Hi Nhi!
"Người có biết cưỡi ngựa không? Để ta đưa người về, Đông xưởng cách đây hơi xa!" Mộ Thanh Thư cho người dắt ngựa tới.
Minh Lan Nhược gật đầu, nàng lập tức lên lưng ngựa.
Binh lính của Mộ Thanh Thư luôn thường xuyên đuổi theo bẩm báo tiến độ tìm kiếm đứa bé với hắn ta, hắn ở cạnh, nàng liền có thể nắm được tình hình thực tế.
Trên đường đi, Mộ Thanh Thư nhìn sắc mặt trắng bệch của Minh Lan Nhược, trông như người mất hồn.
Hắn ta hơi nhíu mày lại, nhỏ giọng: "Điệu vương phi, người phải cố chống đỡ, trong kinh thành có đủ loại người, nếu để bọn họ biết được Hi Nhi là nhược điểm trí mạng của người, chỉ sợ sau này sẽ còn ra tay với đứa trẻ."
Minh Lan Nhược im bặt, nàng siết chặt dây cương: "Hàng năm kinh thành có nhiều đứa trẻ mất tích không?"
Đường đường là cấm quân thống lĩnh sẽ không nói bừa.
Mộ Thanh Thư trầm mặc: "Nơi đây dù sao cũng là dưới chân thiên tử, giữa ban ngày ban mặt rất ít, ban đêm mất tích thì có vài người."
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng: "Thì ra là vậy."
Nàng vừa mới kết thúc nhốt giam có được bao lâu, vậy mà lại có nhiều người không kiềm được muốn ra tay với nàng như vậy sao?
Mộ Thanh Thư nhìn dáng vẻ này của nàng, không hiểu sao trong lòng khẽ lay động, nhẹ giọng an ủi: "Chắc chắn sẽ tìm ra được đứa trẻ."
Mộ Thanh Thư dẫn theo Minh Lan Nhược rời đi.
Minh Lan Nhược gật đầu, hai người thúc ngựa đi đến của Đông xưởng, còn chưa xuống ngựa đã nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa nha môn Đông xưởng truyền đến ——
“Đông xưởng không phải là đến cả vợ của nhà hàng xóm bên cạnh tên mặt rỗ Vương Nhị trộm con gà cũng điều tra ra được, sao lại mặc kệ bọn buôn người, ta bắt được kẻ trộm rồi, tốt xấu gì cũng phải thưởng môt hai lượng bạc chứ?”
"..."
Minh Lan Nhược nghe thấy tiếng non nớt nhưng lại lớn tiếng này, nàng lâp tức xuống ngựa, chen qua đám người đang hóng hớt tiến vào trong.
Chỉ nhìn thấy trước cửa nha môn Đông Xưởng, một đứa bé trắng trẻo cứ như đang kéo một con chó chết đang kéo một nam nhân trung niên lớn gấp cậu ta mấy lần.
Cậu bé giống như hạt đậu nhỏ sắp nở bung, khuôn mặt hung hăng oang oác kêu đòi nha môn Đông xưởng phải đưa tiền.
Nam nhân trung niên nọ nằm trên đất run lẩy bẩy, mặt mũi bầm dập, rõ ràng là bị đánh đập đến mức không thể bò dậy được!
Cẩm y vệ đứng đầu phụ trách phòng thủ của nha môn Đông xưởng vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào cậu bé: "Trị an ở Kinh Thành do Kinh Triệu Doãn giải quyết, không phải việc của Đông xưởng, đứa nhóc này đừng có mà ở đây quấy rối làm càn, lừa bịp cả Đông xưởng, cha mẹ ngươi muốn vào Đông xưởng một chuyến hay sao?"
Nếu đổi là những người khác dám kêu gào ở cổng Đông xưởng, đã bị bọn họ xử lí từ lâu rồi, đứa nhóc con như này, nhất thời bọn họ không biết phải xử lí thế nào.
Cậu bé chống eo tỏ vẻ: "Vào Đông xưởng có gì to tát, lão già Cửu Thiên Tuế cái gì đó của mấy người bị tiểu són khắp nơi, mẹ ta là thần y, phải chữa có bệnh đi tiểu này cho ông ta, ngươi không biết hay sao?"
Đám đông vây quanh: Gì cơ, Cửu Thiên Tuế bị bệnh tiểu són khắp nơi?
Nhóm Cẩm y vệ nổi giận quát: Câm miệng!
Đám đông vây quanh: Xem ra là thật rồi.
Minh Lan Nhược: "..."
Mộ Thanh Thư ho nhẹ một tiếng: "Đây là ... Quý công tử? Ngài ấy hình như đang định bán kẻ buôn người này cho Đông xưởng đổi ngân lượng ..."
Minh Lan Nhược xoa xoa mạch máu hiện gân lên trên trán, đeo mạng che mặt lên: "Phiền ngài dẫn ngựa qua chỗ rẽ đợi ta."
Nói xong, nàng đẩy đám người ra đi đến ôm đứa bé lên.
"Mẫu thân, Hi Nhi sợ quá!"
Tiểu Hi Nhi vừa nhìn thấy mẫu thân nhà mình ngay lập tức từ dáng vẻ kiêu căng trở thành một cậu nhóc yếu ớt vô hại, trông như sắp chực khóc tới nơi.