“Tiểu thư nên về phủ, sự kiên nhẫn của Cửu Thiên Tuế có giới hạn!” Hòa công công không biết từ khi nào xuất hiện, nở nụ cười lạnh lùng nhìn nàng.
Minh Lan Nhược âm thầm thở dài.
Đã trải qua bao nhiêu việc đời, nàng biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp để giải thích kỹ lưỡng với Thương Kiều, trong lòng nàng còn quá nhiều nghi vấn.
Chẳng hạn như tại sao Thương Kiều lại không biết rằng đứa con trong bụng nàng là của hắn! Sao hắn lại không biết rằng người thật sự ở bên nàng đêm ấy không phải Tần vương, cũng không phải Thái tử, mà là hắn!
Kiếp trước sau khi nàng chết, hắn đã nói ra sự thật này.
Nhưng hiện giờ đã đạt được mục đích bảo vệ đứa con, không cần phải gả cho Thái tử, vậy là tốt rồi.
Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, rồi quay người rời đi.
Tiễn Minh Lan Nhược đi, Hòa công công thở dài, quay lại tìm Thương Kiều.
Không ngoài dự đoán, ông ta tìm thấy chủ nhân của mình trong một khu vườn đã bị tàn phá bởi thanh kiếm sắc bén.
“Cửu Thiên Tuế, đại tiểu thư đã về phủ rồi, ngài thật sự định giúp nàng từ chối hôn sự với Đông cung sao?” Hòa công công đưa cho Thương Kiều chiếc khăn ướt đã được làm ấm.
Trong lòng ông ta vẫn đầy sự phẫn nộ, Minh Lan Nhược thật sự đáng chết một ngàn lần!
Một người đáng ra nên làm Thái tử phi, lại tự nguyện làm điều hèn hạ, leo lên giường người khác, còn dám uy hϊếp chủ nhân của ông ta!
Thương Kiều chém tan nát cả khu vườn, lúc này tâm trạng vẫn rất tồi tệ.
Hắn vứt thanh kiếm cho Hòa công công, liếʍ môi cười khẩy: “Nàng ấy khóc lóc, làm ầm ĩ, đòi tự tử, nếu ta không làm theo ý nàng thì có vẻ như ta không thông tình đạt lý. Không muốn gả cho Thái tử, vậy thì đừng gả nữa.”
"Đại nhân!" Hòa công công giận dữ kêu lên, nhưng cũng chỉ có thể bất lực thở dài.
Minh Lan Nhược ban đầu đã uống xuân tình tửu ở tửu lâu, liều mình trèo lên giường của Tần vương, nghĩ rằng như vậy có thể từ hôn với Thái tử, gả cho Tần vương.
May mà Thiên Tuế Gia phát hiện ra điều này, lập tức đánh ngất Tần vương ném xuống tầng dưới, sau đó làm Thái tử cũng mê man rồi đưa lên giường nàng.
Chiêu thay mận đổi đào này tránh cho nàng làm chuyện ngu ngốc, chọc giận Hoàng đế rồi bị chém đầu.
Nhưng rõ ràng Thiên Tuế Gia nói rằng đêm đó ngài ấy đã làm ngất Tần vương và Thái tử, nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, không biết sao Minh Lan Nhược lại mang thai?
Họ chỉ có thể đoán rằng sau đó nàng đã lén lút qua lại với Tần vương.
Thiên Tuế Gia biết Minh Lan Nhược mang thai, nổi giận lôi đình, nhưng vẫn bảo vệ nàng trước mặt Hoàng đế.
Với sự can thiệp của Thiên Tuế Gia, Hoàng đế biết rằng Thái tử và Minh Lan Nhược đã "chung giường", nghĩ rằng đứa bé trong bụng nàng là của Thái tử.
Nhưng việc này vẫn khiến Hoàng đế giận dữ, hạ nàng từ vị trí Thái tử phi xuống làm Thái tử trắc phi, chờ sinh con xong mới thành thân với Thái tử.
Nhìn Minh Lan Nhược hôm nay, nàng ấy không hề màng đến tâm ý bảo vệ nàng của Thiên Tuế Gia, đòi từ hôn với Thái tử!
Hòa công công nhìn chủ tử của mình, tâm trạng phức tạp lại bất lực.
Minh Lan Nhược không có tình cảm với Thiên Tuế Gia, nhưng Thiên Tuế Gia chỉ để ý đến nàng!
"Ta sẽ thành toàn cho nàng, miễn là nàng không hối hận." Thương Kiều nở nụ cười lạnh lùng đầy ẩn ý trên khuôn mặt tái nhợt nhưng tuấn mỹ của mình.
Thương Kiều bước đi, đẫm trong mùi máu và bùn tuyết: "Chuẩn bị một chút, vào cung."
Minh Lan Nhược vừa đi về phủ Minh Quốc công vừa lo lắng trong lòng.
Dù Thương Kiều đã đồng ý với nàng, nhưng nàng luôn cảm thấy lời hắn có ẩn ý.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, nàng đã bước vào cửa phủ Quốc công
Nhìn thấy đại nha hoàn thân tín của mình là Hương Tuyết đang vội vã chạy ra.
"Tiểu thư, sao người có thể tự ý ra ngoài, nhanh lên, Tần vương đang đợi người ở trà quán đối diện đã lâu rồi!" Nói xong, ả ta kéo Minh Lan Nhược đi về phía cổng phụ.
Minh Lan Nhược đang mang thai bị kéo đi lảo đảo suýt ngã.
Nàng vội nắm lấy tay Hương Tuyết, khuôn mặt tái nhợt, cố gắng đứng vững: "Cẩn thận, ta đang mang thai!"
"Ai da, tiểu thư... ai bảo người đang mang thai mà còn đi lung tung."
Hương Tuyết liếc nhìn bụng nàng, ánh mắt lóe lên sự thiếu kiên nhẫn và khinh bỉ, nhưng vẫn cười tươi kéo nàng ra ngoài.
Minh Lan Nhược bụng to, sợ bị kéo ngã nên đành để Hương Tuyết kéo đi: "Hương Tuyết, buông ra, ta không thể đi nhanh được."
Kiếp trước tại sao nàng lại nghĩ rằng Hương Tuyết là người trung thành nhất với mình.
Làm sao một nha hoàn coi thường chủ tử như thế lại có thể trung thành chứ?
Kiếp trước Hương Tuyết đã cố gắng để bọn thổ phỉ lần lượt làm nhục nàng, chỉ để tạo nên cảnh Tần vương "anh hùng cứu mỹ nhân", bây giờ nghĩ lại, không có gì là bất ngờ.
Minh Lan Nhược nhớ lại kiếp trước mình bị khóa trong phòng, suýt bị người khác làm nhục, khóc lóc cầu xin, nhưng Hương Tuyết lại khóa cửa không cho nàng ra ngoài.
Nàng không nhịn được, mạnh mẽ thu tay lại, móng tay cắm sâu vào da thịt Hương Tuyết, khiến ả ta đau đớn kêu lên:
"Ta bảo ngươi buông tay!"
Hương Tuyết đau đớn thét lên: "A!"
Ả đẩy mạnh Minh Lan Nhược đang mang thai ra ngoài.
Minh Lan Nhược đã đề phòng, nắm chặt tay ả, không để ả ta đẩy mình ra, ngược lại giữ vững thân hình, tát mạnh vào mặt Hương Tuyết:
"Đỡ ta cẩn thận, nếu ta ngã có chuyện gì, ngươi nghĩ ngươi còn sống được sao?"
Hương Tuyết nhìn ánh mắt lạnh lùng của Minh Lan Nhược, không khỏi run lên.
Ả ta ôm khuôn mặt sưng đỏ, chịu đựng cơn đau sắc nhọn từ bàn tay Minh Lan Nhược, ấm ức nói: "Vâng..."