Khuôn mặt Thái hậu dịu lại: "Cũng đúng, ngươi từng bị đuổi ra khỏi nhà, phủ Minh Quốc Công không về được, lại mang theo đứa nhỏ."
Bà nghĩ ngợi, liền dặn dò Đàm ma ma bên cạnh: "Ngươi mở kho của ai gia, lấy chút vàng bạc và vải vóc cho Điệu Vương phi."
Đàm ma ma mỉm cười gật đầu: "Vâng."
Minh Lan Nhược xúc động trong lòng, bà lão luôn là người ngoài lạnh trong nóng.
"Nhìn cái gì, kho của ai gia chật cứng sắp mọt rồi." Thái hậu thiếu tự nhiên hừ một tiếng.
Minh Lan Nhược cúi đầu nhịn cười: "Vâng."
Nàng rất khó tưởng tượng Thái hậu như vậy lại có thể sinh ra một Hoàng đế như bây giờ.
Ở trong cung thu xếp mấy ngày, Đàm ma ma dặn dò nàng có thể đi đến Vương phủ đón con trước, họ sẽ trực tiếp đưa đồ đến hậu viện Đông Xưởng.
Sáng sớm hôm đó, Minh Lan Nhược thay một bộ y phục đơn giản, đeo mạng che mặt, trực tiếp ra khỏi cung.
Nàng nhớ cửa tiệm trong ngõ Huyền Vũ làm bánh thủy tinh hoa mai cực kỳ ngon, nhà quyền quý thường phái người đến xếp hàng mua.
Bánh không đắt nhưng đầu bếp có giới hạn, đến muộn là không mua được, nàng nghĩ đến việc mua một ít cho Tiểu Hy Nhi.
Quả nhiên đến lượt nàng, chỉ còn lại hai hộp cuối cùng, nàng trả tiền mua hết, những người xếp hàng khác chỉ đành ngưỡng mộ thở dài giải tán.
Nàng vui vẻ nhận gói đồ, vừa định quay đi, gói đồ trong tay bỗng bị người giật mất.
Sau đó hai xâu tiền bị ném thẳng vào chân nàng, một giọng nữ kiêu ngạo vang lên: "Bánh thủy tinh hoa mai này là của ta, hai xâu tiền là gấp đôi giá, ngươi hời rồi."
Minh Lan Nhược sững sờ một lúc, thời này còn có người ép mua ép sao?
Nàng giận dữ quay lại nhìn: "Ta đồng ý bán bánh lúc nào..."
Nhưng khi nhìn rõ người đứng phía sau, nàng không tin nổi mở to mắt: "Sao lại là ngươi?"
Bộ váy dài màu hồng hoa lệ, đầu đội trâm vàng, không phải là nô tỳ Hương Tuyết bên cạnh nàng trước đây thì là ai?!
Bên cạnh Hương Tuyết cũng có một nha hoàn, chính là người giật đồ của nàng, tay cầm bánh của nàng.
Hương Tuyết nhìn Minh Lan Nhược đeo mạng che mặt, thấy nàng ăn mặc đơn giản, khinh thường hỏi: "Sao, ngươi nhận ra ta sao?"
Minh Lan Nhược lạnh mặt: "Không nhận ra, trả bánh lại cho ta!"
Nói xong nàng vươn tay giật lại bánh từ tay nha hoàn của Hương Tuyết.
Nha hoàn sững sờ, tiến lên túm lấy tay áo nàng, giận dữ hét lên: "Đây là của phu nhân nhà ta, tiền cũng trả rồi!"
Minh Lan Nhược lười để ý đến bọn họ, xách bánh quay đi.
"Đồ đàn bà đê tiện, biết phu nhân nhà ta là ai không, dám chống đối phu nhân nhà ta ư!"
Ai ngờ đột nhiên phía sau có một cơn gió mạnh, roi của Hương Tuyết quất mạnh vào lưng nàng.
Minh Lan Nhược nhíu mày, sao gần đây cứ bị người ta tập kích từ sau lưng vậy?
Nàng xoay người, chiếc roi đánh trượt, rơi xuống đất.
Minh Lan Nhược chợt phản ứng, nắm lấy đầu roi, sau đó—giật mạnh.
"Chát!" Hương Tuyết không kịp dừng lại, lảo đảo ngã xuống đất, đau đến mức mặt ả ta vặn vẹo thân thể.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn Hương Tuyết ngã sõng soài dưới đất, cười khẩy.
Kiếp trước, sau khi gả vào Đông Cung, để nàng dễ bề lấy cắp bí mật và truyền tin, Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp đã đặc biệt phái cao thủ hàng đầu âm thầm dạy nàng vài chiêu.
Đến tuổi trưởng thành mới học võ thực sự quá muộn, khó mà thành tài, vì vậy nàng chỉ học một số chiêu né tránh tập kích và ẩn thân.
Cuộc tập kích của Mộ Thanh Thư nàng còn có thể phát giác, ngu ngốc nhưu Hương Tuyết mà muốn tập kích nàng chẳng khác nào mơ tưởng hão huyền.
Mặt Hương Tuyết lúc xanh lúc đỏ, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Người xung quanh thấy ả ta gây sự đánh người không thành, ngược lại ngã sõng soài liền cười ầm lên chế giễu: "Ha ha ha!"
Nha hoàn thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ ả ta dậy: "Phu nhân, người có sao không!"
Hương Tuyết tức đỏ cả mắt, giơ tay tát mạnh lên mặt nha hoàn một tiếng "chát": "Tiện tỳ, bảo vệ ta cũng không biết, không bằng chết đi, còn không mau cút đi gọi người!"
Nha hoàn ôm bên mặt sưng đỏ, không dám nói gì quay đầu chạy đi gọi người.
Minh Lan Nhược thấy vậy liền xoay người đi, nàng không có hứng thú dây dưa với loại người như Hương Tuyết.
"Ngươi là đồ tiện tỳ, ngươi đánh bản phu nhân còn muốn chạy sao?!" Hương Tuyết lập tức lao đến chặn đường nàng.
Minh Lan Nhược nhướn mày: "Ta đánh ngươi khi nào, không phải ngươi tự ngã sao?"
Người dân đứng xem cũng lên tiếng: "Đúng vậy, ngươi tự ngã mà!"
Hương Tuyết xấu hổ, giận dữ lườm họ một cái, sau đó tức điên nhìn Minh Lan Nhược: "Có gan thì đứng đây chờ, cởi mạng che mặt ra!"
Không biết vì sao ả ta cảm thấy giọng người phụ nữ trước mặt này rất quen tai, nhưng không nhớ ra là ai.
Minh Lan Nhược cười khẩy: "Ha ha, ngươi còn dám tìm cớ ư, ta sẽ đánh ngươi đến mức chồng ngươi cũng không nhận ra mặt ngươi!"
Nàng thực sự không muốn nhìn thấy Hương Tuyết thêm một giây nào nữa!
Hương Tuyết nhìn người phụ nữ trước mặt mắng mình xong rồi cầm bánh quay đi.
Ả ta vừa giận vừa bực nhưng không dám đuổi theo, bởi vì biểu hiện lúc nãy cho thấy Minh Lan Nhược rõ ràng có chút bản lĩnh.
Ả ta thực sự sợ bị đánh mất mặt.
Ngay sau đó, Minh Lan Nhược lại bị người khác chặn đường.
"Vị tiểu thư này, đánh người xong định chạy sao, như vậy không được đâu?" Một bóng người cao lớn dẫn tay sai chặn trước mặt nàng.