Đứa trẻ trong bụng nàng rốt cuộc là thế nào đêm đó không rõ ràng, vì không iết tại sao Tần vương cũng có mặt, không biết là con của ai.
Khi nghe đến đây, Hoàng đế kinh hãi, suýt nữa đã ra lệnh gϊếŧ chết Minh Lan Nhược, nữ nhân dám dụ dỗ hai đứa con trai của mình.
Vẫn là Thương Kiều đề nghị — để lại mạng sống cho Minh Lan Nhược, gả nàng cho Điệu vương đã mất để nàng thủ tiết.
Đứa trẻ trong bụng nàng coi như kế thừa dòng dõi Điệu vương, cũng cho người ta thấy Hoàng đế có lòng nhân từ.
Vừa giữ thể diện cho Minh Quốc công, vừa coi như trừng phạt Minh Lan Nhược vì không biết điều.
Ông ta là Hoàng đế, dù không có cháu đích tôn nội, nhưng cháu dòng thứ có đến mười mấy người, còn thiếu một đứa không rõ lai lịch sao?
Hơn nữa còn là đứa con trong bụng Minh Lan Nhược, dù chết cũng không sao, Hoàng gia không thiếu cháu dòng thứ.
Nói ra thì, Điệu vương kia là anh trai ông ta, cũng là đứa con ngốc nghếch duy nhất của Tiên đế, ông ta cực kỳ căm hận Tiên đế.
Bất kể đứa trẻ trong bụng Minh Lan Nhược là của ai cũng đều là sự sỉ nhục lớn với Điệu vương và Tiên đế!
Sau khi nghe Thương Kiều phân tích, Hoàng đế lập tức vui vẻ đồng ý.
Nhiều năm sau khi Minh Đế sắp chết mới phát hiện, hóa ra đó là cái bẫy mà Thương Kiều đặt ra từ sớm, không chỉ sớm có được Minh Lan Nhược mà còn lợi dụng ông ta một cách triệt để.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Lúc này, Minh Đế nhìn Minh Lan Nhược đã bị giam mấy năm, chỉ thấy cô gái này bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều, không như thời thiếu nữ kiêu căng vì được sủng ái.
Bỗng nhiên, một giọng nói hơi già nua vang lên: “Bệ hạ nói sai rồi, có lẽ ngài đã quên việc cô gái này dụ dỗ Tần vương điện hạ?”
Minh Lan Nhược theo tiếng nhìn qua, hóa ra là Trần Ngự sử đang chép tấu sớ ở góc phòng.
Trần Ngự sử thấy nàng nhìn thì khinh thường quay mặt đi, như thể nàng là thứ dơ bẩn.
Nàng nhướn mày định nói gì đó.
Đột nhiên nghe thấy trong Thượng thư phòng có tiếng động, một mùi hương quen thuộc bay ra.
“Ngài đi chậm thôi...”
Minh Lan Nhược nhìn thấy một bóng người vịn tay Hòa công công uể oải bước ra.
Người đó khoác hờ một chiếc áo dài màu lam xanh nhạt, thắt lưng chỉ buộc lỏng lẻo bằng một sợi dây tua kim tuyến.
Y phục trắng như tuyết để hở cổ áo, lộ ra xương quai xanh tinh tế đẹp đẽ, mái tóc đen như mực xõa lòa xòa trên vai trái tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn.
Hắn lười biếng liếc nhìn Minh Lan Nhược đang quỳ dưới đất, biểu cảm khuôn mặt nàng kinh hoàng như thấy quỷ.
Hắn nheo mắt lại tặc lưỡi, dọa nàng sợ rồi sao?
“Ái khanh, sao ngươi lại ra đây, không ngủ thêm chút nữa đi?” Minh Đế lập tức đứng dậy đầy quan tâm nhìn hắn.
Thương Kiều lười biếng khoanh tay tựa vào cửa: “Nơi này của bệ hạ ồn ào quá, ai mà ngủ được.”
Minh Lan Nhược: “……”
Đây là đoạn hội thoại giữa hoàng đế và ái phi vừa tỉnh ngủ sao?
Nàng sắp mù mắt rồi!!
Minh Lan Nhược nắm chặt lấy áo choàng của mình, khuôn mặt khi thì xanh, khi thì trắng, khi thì đen.
Nếu nàng có lỗi, xin trời cao giáng một tia sét đánh nàng đi!
Chứ đừng để nàng nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị đáng sợ này!
Người đàn ông mà nàng luôn nhớ nhung và lão già Hoàng đế này... đây là... có gian tình sao!!
Đầu óc Minh Lan Nhược ong ong.
Minh Đế nhìn thấy Thương Kiều tỏ ra mệt mỏi, có chút đau lòng: “Mau, còn không đi hầu hạ ái khanh của ta ngồi xuống.”
Dường như nhìn thấy Thương Kiều, ông ta trở nên hiền hòa, tươi tỉnh hơn hẳn.
Các tiểu thái giám lập tức đưa đến một chiếc ghế lớn, phục vụ Thương Kiều ngồi xuống nghỉ ngơi, cẩn thận đấm chân, xoa vai, dâng trà thơm.
“Đang có chuyện gì vậy?” Thương Kiều nhấm nháp một ngụm trà, lười biếng hỏi.
Minh Đế liếc nhìn Minh Lan Nhược, lại trừng mắt nhìn Trần ngự sử.
Rõ ràng khi Thương Kiều xuất hiện thì khí thế của Trần ngự sử yếu đi một chút, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Bẩm Thiên Tuế Gia, đang nói đến chuyện Minh Lan Nhược thân là tiền Thái tử phi lại đi dụ dỗ Tần vương điện hạ!”
Minh Lan Nhược thầm trợn tròn mắt -
Đám Ngự sử này là những người cổ hủ nhất, công việc của họ là bới móc lỗi lầm, nếu họ dễ chịu với nàng mới là chuyện kỳ lạ đấy.
Minh Đế xoa cằm, cười như đang đùa vui: “Trẫm suýt nữa quên mất hai con trai của trẫm đều bị ngươi mê hoặc đến mất hồn.”
Tuy Hoàng đế tươi cười, nhưng Minh Lan Nhược cảm thấy lạnh gáy, dường như có sát khí.
Hoàng gia kiêng kỵ nhất là anh em bất hòa, mà mọi người đều biết Tần vương và Thái tử không hòa thuận.
Tất nhiên Minh Đế không trách con trai mình tranh giành quyền lực, tốt nhất là đổ tội cho người phụ nữ gây ra bất hòa này để biện hộ cho con trai mình.
“Keng!” Một chiếc chén trà đập mạnh vào đầu vị Ngự sử, vỡ tan.
Vị Ngự sử ôm đầu chảy máu, thét lên: “A a a—!”
Trong Thượng thư phòng phút chốc yên lặng, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của Ngự sử.
Thương Kiều lạnh lùng rút tay về: “Chuyện trong nhà của Hoàng thượng ngươi cũng dám tùy tiện bàn luận sao?”
Minh Lan Nhược kinh ngạc nhìn Thương Kiều... hắn dám ra tay đánh người trước mặt Hoàng đế?