Chương 30

"Được, vậy hiện tại ta cầu xin ngài một việc." Minh Lan Nhược xoay chuyển ánh mắt, bất ngờ lên tiếng.

Sau khi chết một lần, nàng hiểu nhiều hơn.

Một trong những điều đó là không để mình rơi vào cảm xúc đau khổ, sống ở hiện tại, nắm bắt mọi cơ hội có lợi cho mình để đạt được mục đích.

Thương Kiều vùi mặt vào mái tóc mềm của nàng, ánh mắt u ám mờ mịt, giọng hơi khàn khàn hỏi: "Nói đi."

"Ta muốn mang Tiểu Hy vào sống trong phủ của ngài, như vậy cũng tiện để ta chữa bệnh cho ngài." Minh Lan Nhược không nhìn thấy động tác của hắn, chỉ cảm thấy hắn dựa quá gần gũi.

Một lát sau, nàng nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Điều này không hợp, Đông Xưởng không thích hợp cho nữ nhân cư ngụ."

Nàng nhướn mày: "Thương Kiều, ngài từ chối ta sống ở Đông Xưởng, hay từ chối ta mang Tiểu Hy đến?"

Trên đường vào cung, nàng nghe sơ qua về cuộc gặp đầu tiên giữa hắn và đứa trẻ, ai mà bị đứa trẻ con cắn đầu thì chắc chắn không vui vẻ gì. Hơn nữa, hắn luôn nghĩ rằng Tiểu Hy là con của Tần vương.

Thương Kiều ngẩng đầu rời khỏi mái tóc nàng, chậm rãi nói: "Đều không thích hợp, Đông Xưởng đầy tà khí."

Minh Lan Nhược cười nhạo châm biếm: "Ha ha ha, sau này ngài đừng bảo ta cầu xin ngài nữa, cầu xin không nổi!"

Nàng không hợp để sống ở đó, còn người tự xưng "thϊếp thân" là Vân Nghê thì không phải nữ nhân sao? Chẳng phải cũng sống ở Đông Xưởng ư?

Thương Kiều vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời: "Ngoan, Điệu vương phủ đã được ta dọn dẹp sạch sẽ, từ nay về sau nàng là chủ nhân chân chính, tiêu chuẩn ăn mặc sẽ tốt hơn các vương phi khác, không cần ra ngoài phủ, tránh nghe lời đồn đại, Điệu vương phủ đủ lớn, ta sẽ lập gánh hát và quán kể chuyện để nàng giải khuây, nàng muốn gì ta đều cho nàng, được không?"

Minh Lan Nhược im lặng một lúc, đây là câu dài nhất hắn nói với nàng suốt những năm qua nhỉ? Nhưng những sắp xếp tỉ mỉ của hắn, đều nhằm để nàng không đòi ở Đông Xưởng!

"Thương Kiều, nếu ngài không trân trọng tấm lòng của ta, không muốn ta gần gũi với ngài, sao còn đối xử tốt với ta?" Nàng lặng lẽ hỏi.

Đây có thể là lời tỏ tình thẳng thắn nhất của nàng. Nàng thật sự muốn biết, hắn có còn kiên trì yêu nàng như kiếp trước?

Thương Kiều ngừng lại, một lúc sau hắn thản nhiên nói: "Ta đã hứa với mẹ nàng sẽ chăm sóc nàng cả đời, để nàng sống an yên."

Nghe câu trả lời trong dự đoán, Minh Lan Nhược nhắm mắt, không biểu cảm mà nói: "Tùy ngài, ngài thích là được."

Nàng không muốn nói thêm lời vô ích với hắn. Sau khi tái sinh, nàng phát hiện kiếp này dường như hắn đã thay đổi rất nhiều, bên cạnh cũng có thêm người khác. Tìm ở chỗ hắn dường như không thể tìm được lý do và câu trả lời.

Nhưng không sao, nàng sẽ tự mình tìm câu trả lời.

Dù sao...

Nàng cử động eo, phát hiện huyệt đạo đã được giải, vết thương trên vai không còn đau nhiều.

Một người đàn ông lặng lẽ dùng nội lực chữa thương cho nàng, nàng thấy vẫn đáng để cứu vãn.

Hơn nữa, hắn còn là cha của Tiểu Hy.

...

Trong đường hầm tối tăm, Vân Nghê lặng lẽ đứng, nghe hết cuộc đối thoại của họ. Mắt nàng ta lóe lên ánh nhìn lạnh như dao.

Con tiện nhân Minh Lan Nhược, kiếp này vẫn muốn hại Thiên Tuế Gia! Đừng hòng! Nàng tuyệt đối không cho phép Thiên Tuế Gia lặp lại sai lầm!

“Vân Nghê, sao ngươi lại ở đây?!” Giọng của Hòa công công đột ngột vang lên sau lưng Vân Nghê.

Vân Nghê thu hồi ánh mắt lạnh lẽo căm hận, khi quay mặt lại vẫn là vẻ trong sáng: “Ngoài kia tuyết lớn, ta quay lại để mang ô cho Thiên Tuế Gia, chỉ là còn do dự không dám vào.”

Hòa công công liếc nhìn chiếc ô trên tay Vân Nghê, sự nghi ngờ trong mắt dần tan biến.

Ông ta nhìn cửa ra mật đạo, thở dài: “Thôi, đưa ô cho ta đi, Đốc Công không thích người khác không tuân theo lệnh của mình.”

Thiên Tuế Gia đã bảo Vân Nghê rời đi, tức là không muốn nàng xuất hiện khi hắn ở cùng Minh Lan Nhược.

Ánh mắt trong sáng của Vân Nghê lập tức trở nên ảm đạm, nàng cười tự giễu: “Ta biết rồi.”

Nhìn vẻ uể oải của Vân Nghê, Hòa công công liếc cửa mật đạo.

Ông ta không nỡ lòng, hạ thấp giọng khuyên nhủ: “Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ ai cũng biết mấy năm nay ngươi ở bên Thiên Tuế Gia cùng ngài ấy vào sinh ra tử, Thiên Tuế Gia nhất định biết tấm lòng của ngươi.”

Vân Nghê thở dài: “Ta không muốn tranh giành gì với Điệu vương phi, ngay từ đầu ta đã biết đại tiểu thư nhà họ Minh là bạch nguyệt quang trong lòng Thiên Tuế Gia.”

“Nhưng dù sao đi nữa, đại tiểu thư nhà họ Minh cũng là cháu gái của Thiên Tuế Gia, hơn nữa nàng ấy còn có con với người khác, Thiên Tuế Gia cũng sẽ không làm điều trái nghịch luân lý.” Hòa công công khuyên giải.

Dù nói thế, ông ta cũng không mấy tin tưởng vào lời mình.

Ánh mắt Vân Nghê sau lớp mạng che mặt khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta chỉ muốn ở bên Thiên Tuế Gia, nhìn hắn sống thọ trăm tuổi, không bị kẻ gian hãm hại. Ai muốn hại Thiên Tuế Gia, ta nhất định khiến kẻ đó sống không bằng chết.”

Hòa công công không hiểu tại sao khi nói những lời này, Vân Nghê lại mang một vẻ dữ dằn, ông nghi ngờ mình nhìn lầm.

Bởi ngay sau đó Vân Nghê lại cười, đưa chiếc ô cho Hòa công công: “Công công giúp ta đưa cho Thiên Tuế Gia. Ta về nấu mấy món, Thiên Tuế Gia chưa ăn tối.”

“Ừ, đi đi.” Hòa công công gật đầu khích lệ.

“Vâng.” Vân Nghê cười nhẹ, quay người rời khỏi mật đạo.

Hòa công công nhìn theo bóng nàng, lắc đầu ngầm thở dài, Vân Nghê quả thực là người trung thành.

Trong phòng, Thương Kiều tỉ mỉ giúp Minh Lan Nhược chỉnh lại y phục rồi lấy bình nước nóng đặt vào chăn nàng, sau một lúc mới ôm nàng vào trong chăn.