Chương 25

“Thế nào, vết thương của Lan Nhược có nghiêm trọng không?” Thái hậu hỏi thái y đang chữa trị cho Minh Lan Nhược.

Thái y hơi nhíu mày: “Thương tích của Điệu vương phi không nặng, chỉ bị nứt xương, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi, chỉ là… Điệu vương phi bị suy nhược cơ thể, cần bồi bổ tốt.”

Sắc mặt Thái hậu lập tức trở nên âm trầm: “Trong cung hàng năm đều phát lương bổng, dù Lan Nhược không ra khỏi phủ, sao có thể để nàng gầy như thế này, mau điều tra cho ai gia!”

Minh Lan Nhược ngẩn người, trong cung ai cũng muốn chà đạp nàng.

Vậy mà Thái hậu nương nương vốn nổi tiếng nghiêm khắc… nhưng dù kiếp trước hay kiếp này vẫn là một người có thiện ý che chở nàng.

Nàng cảm thấy phức tạp: “Thái hậu nương nương…”

“Được rồi, ngươi theo ai gia về Từ An cung, chúng ta đều cần điều trị cho tốt.” Thái hậu nhẹ nhàng ra lệnh.

Minh Lan Nhược giật mình, biểu hiện do dự: “Nhưng… Lan Nhược còn phải chúc thọ Hoàng hậu nương nương, người coi Lan Nhược là điềm xấu, bảo ta quỳ ở cung cho đến tối muộn coi như chúc thọ.”

Có người chống lưng, lúc này không tố cáo còn đợi khi nào?

Thái hậu lạnh mặt: “Đủ rồi, Hoàng hậu bên đó ai gia sẽ xử lý, ngươi theo ai gia về cung bôi thuốc trước đã!”

Minh Lan Nhược cụp đôi mi dài, giọng mềm mỏng: “Vâng!”

Chiêu khổ nhục kế tuy đáng khinh lại cũ kỹ nhưng vẫn có hiệu quả, thực sự là tuyệt chiêu không thể thiếu để lật ngược tình thế, ôm chân đại lão.



Tin tức Minh Lan Nhược được đưa vào Từ An cung nhanh chóng truyền đến Hòa công công.

Hòa công công nhìn chủ nhân của mình cẩn thận cất bức xuân cung đồ.

Một tiểu thái giám vội vã đi tới, nói nhỏ vào tai ông ta vài câu.

Sắc mặt Hòa công công thay đổi, khẩn cấp nhìn Thương Kiều đang được tiểu thái giám hầu hạ rửa tay: “Đốc chủ, Điệu vương phi bị thương ở Từ An cung, hiện đang được chữa trị.”

Gương mặt tuấn mỹ của Thương Kiều lập tức trầm xuống: “Ai dám làm nàng bị thương!”

Hòa công công tóm tắt lại sự việc.

Nghe xong, vẻ mặt Thương Kiều phức tạp khó lường, lập tức đứng dậy: “Bây giờ đến Từ An cung!”

Vừa ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy một dáng người thanh tú yểu điệu tiến tới, cúi đầu chào: “Vân Nghê bái kiến Thiên Tuế Gia.”

Thương Kiều nhìn nàng, trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng thoáng hiện chút ôn hòa: “Đứng lên đi, ngươi không phải bị cảm lạnh ư, sao còn vào cung?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Nghê ngẩng lên, cười rạng rỡ với hắn: “Vân Nghê đã hồi phục rồi, không ở bên người hầu hạ ngài, cứ tĩnh dưỡng mãi cũng không quen!”

Nói xong, nàng nhìn Hòa công công: “Ta thấy Thiên Tuế Gia có vẻ gấp gáp, ngài ấy đi đâu, Vân Nghê đi theo hầu ngài được không?”

Hòa công công do dự nhìn Thương Kiều: “Thiên Tuế Gia đang đi Từ An cung…”

Thương Kiều nhớ Vân Nghê là nữ vệ trưởng duy nhất trong mười sáu vệ của Cẩm Y Vệ, giỏi chữa trị ngoại thương cho phụ nữ, hơi suy nghĩ một chút: “Ngươi đi theo đi.”

Vết thương của Minh Lan Nhược không quá nặng, sau khi thái y chữa trị và bôi thuốc, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

“Thế nào, ngươi đỡ hơn chưa?” Giọng nói hơi lạnh lùng của Thái hậu vang lên từ cửa.

Minh Lan Nhược giật mình, theo bản năng muốn đứng dậy hành lễ: “Tham kiến…”

“Được rồi, đừng có làm mấy cái lễ nghĩa hình thức này, ngươi mà hiểu lễ nghĩa thì đã không chạy đến mách lẻo tội Hoàng hậu rồi.” Thái hậu không khách khí ngắt lời nàng.

Minh Lan Nhược cười gượng: “Ha ha… à mà, thân thể ngài không khoẻ, nên nằm nghỉ trong phòng.”

Thái hậu không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, dựa vào cánh tay của đại cung nữ ngồi xuống.

“Thân thể của ai gia như thế nào ai gia tự biết, không cần ngươi lo lắng vớ vẩn.” Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng.

Khóe miệng Minh Lan Nhược giật giật, tính tình của Thái hậu đúng là khiến đời trước nàng không ưa nổi bà.

Dù bà thực sự có lòng tốt, nhưng…

Thật sự là miệng lưỡi sắc bén, mỗi lời nói ra đều đâm vào người khác, không khác gì Thương Kiều!

“Thái hậu nương nương nói phải.” Nàng chỉ có thể cứng ngắc đáp lại một câu.

Thái hậu liếc nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Ngươi khi nào học được y thuật của người Miêu vậy, trước đây không thấy ngươi và cha ngươi nhắc đến.”

Minh Lan Nhược giải thích: “Mẹ ta vốn dĩ yếu đuối, khi đánh trận ông ngoại mang theo một thầy thuốc người Miêu để chuyên chăm sóc cho mẹ ta. Sau khi mẹ ta qua đời, bà vυ" ấy chịu trách nhiệm chăm sóc ta, lúc đó ta cũng chỉ tò mò học chút đỉnh, nên không nhắc tới…”

“Chỉ học bừa mà dám chữa bệnh cho ai gia?” Thái hậu không khách khí hỏi.

Minh Lan Nhược không giận, cười khẽ: “Dù học bừa nhưng bà vυ" Miêu y đó dạy rất tận tâm, những năm ở Điệu vương phủ, ta cũng nhờ vào y thuật này để chăm sóc bản thân và con cái.”

Thái hậu nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: “Ngươi từ nay cứ ở trong cung của ai gia mà dưỡng bệnh, không ai dám ức hϊếp ngươi. Nếu ban đầu ngươi gả cho Thái tử thì đâu đến nỗi phải chịu khổ sở thế này…”

“Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử đến thăm người.” Đại cung nữ của Từ An cung kính cẩn hành lễ, cắt ngang lời Thái hậu.

“Hừ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, tuyên họ vào đi!” Thái hậu cười mỉa mai.

Minh Lan Nhược: “…”

Tuyên hai người đó vào phòng của nàng, có nghĩa là nàng phải quỳ lạy.

Nhưng nàng lập tức nghĩ ra một ý.

Nàng đang bị thương, dù không quỳ lạy thì đã sao, Thái hậu cũng không bắt nàng phải quỳ!

Minh Lan Nhược nhăn mặt: “A, đau quá!”

Rồi nàng nằm thẳng ra.