Thương Kiều cúi xuống trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng: "Nhưng bên cạnh bổn tọa không thiếu thần y qua lại, sao ngươi có thể biết được phương pháp chữa trị loại bệnh này?"
Minh Lan Nhược nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Ngài... Đốc chủ có thể giúp ta đứng dậy, để ta nói chuyện được không?"
Nàng bị trật eo, duy trì tư thế nhục nhã này nằm trên đất nửa canh giờ rồi!
Rất khó coi!
Thương Kiều cuối cùng cũng chú ý đến tư thế buồn cười tội nghiệp của nàng, không nhịn được cười khẽ: "Ha, thế nào, không phải vương phi là thần y sao?"
Dù chế giễu, hắn vẫn cúi người đỡ Minh Lan Nhược lên, đưa nàng đến giường.
Minh Lan Nhược từ mặt đất lạnh lẽo đột nhiên rơi vào vòng tay ấm áp rộng lớn của người đàn ông.
Nàng sững sờ, vừa thoải mái lại vừa cảm thấy khó chịu, chỉ thì thầm: "Dao sắc không gọt được chuôi, chưa nghe câu này sao!"
Thương Kiều ngồi xuống, lật ngược người phụ nữ nhỏ trong lòng, để nàng nằm sấp trên đùi mình.
Minh Lan Nhược vừa mới định di chuyển cơ thể để leo lên giường.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay lớn của Thương Kiều bất ngờ không khách khí đè vào chỗ bị thương ở eo nàng, nàng không kìm được đau đớn rên lên, "A" một tiếng lại nằm sấp trên đùi hắn.
"Làm gì vậy, ngài không biết y học, đừng có bấm bừa!" Nàng suýt nữa bật khóc vì đau.
Hơn nữa, tư thế này thật là... quá nhục nhã!
"Chắc chắn bổn tọa giỏi hơn ngươi trong việc điều trị trật khớp." Thương Kiều thản nhiên nói.
Minh Lan Nhược lắc đầu: "Không cần, ta tự làm, ta có rượu thuốc, thoa lên là được!"
"Không phải ngươi nói dao sắc không gọt được chuôi ư?" Thương Kiều bình tĩnh tháo dây lưng của nàng.
Minh Lan Nhược hơi hoảng loạn, quơ tay giữ chặt váy của mình: "Đó là do ngài đẩy ta, ta tốt bụng chữa cho ngài, ngài lại đẩy ta!"
Nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng đang hoảng loạn, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt Thương Kiều tràn đầy tia lửa.
Hắn mạnh mẽ khống chế tay nàng, cánh tay dài trực tiếp thò vào dưới váy nàng: "Vậy nên không phải bây giờ bổn tọa cũng đang chữa trị cho ngươi sao."
Bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm vào làn da mềm mại ở eo nàng, Minh Lan Nhược cứng đờ người lại.
Thương Kiều như không cảm nhận được sự đờ đẫn của nàng, chỉ dùng nội lực truyền vào lòng bàn tay, chậm rãi xoa bóp chỗ bị thương ở eo nàng: "Ngươi hiểu y lý thì phải biết rằng điều hòa kinh mạch sẽ giúp chỗ trật khớp của ngươi đỡ đau hơn nhiều."
Minh Lan Nhược cắn môi không dám nói gì, chỉ siết chặt tay áo của mình.
Nhiệt độ từ eo truyền đến thực sự khiến cơn đau nhức ở chỗ bị trật khớp giảm đi nhiều.
Động tác của hắn rất dịu dàng, như thể nàng là một con búp bê sứ dễ vỡ được hắn nâng niu.
Nàng không hiểu sao cảm thấy lòng mình chua xót, không kìm được mắt đỏ lên.
Nàng đã sớm không còn mơ mộng rằng hắn sẽ đối xử với nàng như trước, nhưng tại sao vào lúc này lại thấy buồn bã vậy.
Cảm giác ê ẩm ở eo và cảm giác kỳ lạ trong lòng dần hòa quyện...
Nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn và những vết chai thô ráp nơi đầu ngón tay cọ xát vào da nàng, khiến nàng rơi vào một trạng thái kỳ lạ vừa run rẩy vừa mơ màng.
Nàng nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Thật là...
Hắn ôm nàng như vậy, khiến nàng nhớ lại lúc chết ở kiếp trước, được hắn ôm trong vòng tay...
Thương Kiều nhìn người phụ nữ nhỏ nằm trên đầu gối dần dần thư giãn, như một con mèo thở dài thoải mái, sau đó hơi thở đều đặn dần.
Đây là... ngủ rồi ư?
Hắn nhướng mày, cười khẽ.
Vì hắn là thái giám, không thể làm gì nàng, nên nàng mới ngang nhiên nằm như vậy trong lòng hắn sao.
Hắn tiếp tục xoa bóp cho nàng một lúc nữa, sau đó nhẹ nhàng đặt Minh Lan Nhược đang ngủ lên giường, đắp chăn cho nàng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Khuôn mặt Thương Kiều hơi lạnh lại, điểm huyệt ngủ của Minh Lan Nhược để nàng ngủ say hơn, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Cẩm Y Vệ ở cửa lập tức khoác áo choàng lông cáo trắng cho hắn: "Đốc chủ."
"Ồn ào cái gì?" Hắn khẽ chau mày hỏi một cách không kiên nhẫn.
Sau đó, hắn nhìn về hướng tiếng ồn, thấy tên thuộc hạ đang xách một thứ lông lá nhỏ bé giãy dụa.
"Thả ta ra, ngươi là đồ xấu xa!" Thứ lông lá nhỏ bé kêu lên.
Thương Kiều nhướn mày, khá tò mò: "Đó là gì, một... con mèo con biết nói?"
Thuộc hạ thấy chủ nhân ra ngoài, lập tức xách thứ nhỏ bé đó đến trước mặt Thương Kiều: "Thưa ngài!"
Hắn ta lo lắng đưa thứ nhỏ bé đó ra trước mặt Thương Kiều: "Đây là con của vương phi, thằng nhóc, mau chào Thiên Tuế Gia đi."
Thương Kiều cuối cùng cũng nhìn rõ, đó là một đứa trẻ khoảng bốn tuổi với đôi mắt to tròn.
Đứa trẻ mặc một chiếc áo choàng cũ không biết làm từ da thú gì, áo có mũ liền và đính hai tai nhọn cùng một chiếc đuôi, khiến đứa trẻ trông như một con mèo con.
Rất dễ thương.
Nhưng khi nghe nói đó là con của Minh Lan Nhược, chút hứng thú trên mặt Thương Kiều lập tức biến mất: "Đem ném đi."
Thương Kiều lạnh lùng liếc nhìn Hòa công công.
Minh Lan Nhược và Tần vương đã sinh ra đứa nhỏ này, hắn không gϊếŧ đứa bé đã là tốt lắm rồi.
Còn dám lảng vảng trước mặt mình.