Hắn nheo mắt, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua lông mày, mắt, mũi của nàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hơi hé mở.
Ngũ quan của Minh Lan Nhược mang vẻ xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại có đôi môi hồng đỏ mọng, toát lên vẻ quyến rũ đặc biệt.
Để làm cho Minh Lan Nhược trông quyến rũ hơn, Trương ma ma đã chọn một chiếc áo choàng hở ngực, lộ ra cổ và xương quai xanh trắng ngần của nàng.
Làn da trắng như tuyết khiến ánh mắt Thương Kiều càng trở nên sâu thẳm, nhìn nàng vẫn còn đang hôn mê.
Hắn mỉm cười, ngón tay lạnh lẽo không chút khách sáo trượt dọc từ cổ rồi đến xương quai xanh, xuống sâu trong áo nàng, như muốn gỡ bỏ yếm của nàng.
Ngay lúc đó, ngón tay hắn bị một bàn tay nhỏ khác nắm chặt.
Thương Kiều nhìn người phụ nữ trên giường đã mở mắt ra: "Sao, không giả vờ ngất nữa à?"
Minh Lan Nhược cười tinh nghịch với hắn: "Chỉ là biện pháp tự bảo vệ thôi, không phải ngài cũng giả vờ làm khách của ta sao?"
Nàng đã biết Trương ma ma muốn hại mình, nên phải có sự đề phòng.
Cái tên khốn kiếp này, phải đến giây phút cuối cùng mới xuất hiện!
Thương Kiều đột nhiên nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mịn màng: "Vậy bây giờ Vương phi muốn cảm ơn ân nhân của mình thế nào đây?"
Ngón tay của Thương Kiều thon dài hơi lạnh, đầu ngón tay còn có vết chai do cầm đao nắm kiếm để lại.
Chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, một cảm giác tê tê kỳ lạ từ lòng bàn tay bò lên tận trái tim.
Minh Lan Nhược cố nén sự thôi thúc muốn rút tay lại, mỉm cười cong cong mắt nói: "Không bằng... lấy thân báo đáp, mới có thể đền đáp ân cứu mạng của Thiên Tuế Gia?"
Thương Kiều nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt cười rạng rỡ, ánh mắt dần sâu thẳm: "Những năm qua, ngươi đã học được cách uốn mình rồi."
Cô gái nhỏ năm xưa từng kiêu ngạo chỉ vào mũi hắn mắng — "Tên thái giám chết tiệt" giờ trải qua cuộc sống khổ cực trong vương phủ, đã trở nên khôn khéo hơn.
Minh Lan Nhược chống người dậy, cười dịu dàng: "Sao vậy, Thiên Tuế Gia không thích ư? Lúc đầu ngài đưa ta vào vương phủ này chẳng phải là để ta chịu khổ, mài giũa tính cách ta sao?"
Tên khốn này rõ ràng là ghi hận chuyện trước đây nàng luôn khó chịu với hắn nên cố ý hành hạ nàng, giờ lại chê nàng đã biết cách uốn mình.
Ví dụ như hôm nay, rõ ràng hắn sẽ đến, nhưng lại không báo trước cho nàng, khiến nàng bất an suốt mấy ngày.
Thương Kiều nhìn người phụ nữ nhỏ đối đầu với mình, đột nhiên ôm lấy eo nàng, cười khẩy: "Ừ, thích lắm, nhưng ta thấy ngươi chịu khổ vẫn còn ít quá."
Giọng nàng mềm mại dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không che giấu được sự mỉa mai.
Thực ra bên trong nàng vẫn là cô gái nhỏ cứng đầu ấy!
Chỉ là không hiểu vì sao hắn lại bị sự bướng bỉnh này của nàng làm cho rung động cõi lòng.
Minh Lan Nhược ngoan ngoãn nắm lấy áo hắn: "Đừng, đừng, nếu ta tiếp tục "rèn luyện" trong phủ này thì sẽ lỡ mất việc chữa bệnh cho ngài mất!"
"Ngươi không nghĩ rằng bây giờ nên để ta thử xem hiệu quả chữa bệnh như thế nào trước sao?" Thương Kiều nhàn nhạt hỏi.
Minh Lan Nhược cứng đờ: "Nhưng hòm thuốc của ta không có ở đây."
Thương Kiều bỗng giơ tay ra hiệu.
Hòa công công lập tức mang một chiếc hòm cũ kỹ từ ngoài cửa vào, sau đó ông dẫn người lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Hắn nhàn nhã tựa vào gối mềm: "Ừ, ở đây là được."
Minh Lan Nhược: "..."
Nàng lén lút liếc nhìn đôi chân dài đặt bên giường của hắn, hít một hơi sâu: "Được rồi, vậy làm phiền ngài cởϊ qυầи ra để ta xem xét."
Hôm nay nếu không thấy "hiệu quả" thì hắn thật sự sẽ không để nàng rời khỏi vương phủ.
Thương Kiều nhướn mày: "Ngươi là đại phu, không phải ngươi nên làm sao?"
Minh Lan Nhược sững người: "Tại sao đại phu phải hầu hạ bệnh nhân cởϊ qυầи, đây là lý gì?"
Thương Kiều chơi đùa với chiếc vòng bạch ngọc trong tay, chậm rãi nói: "Đây là lý của ta, nếu vương phi không muốn thì cứ ở đây ăn chay niệm Phật cầu phúc cho vương gia, đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài."
Minh Lan Nhược im lặng một lúc rồi bò dậy: "Thầy thuốc như mẹ hiền, hầu hạ Đốc chủ cũng là điều nên làm."
Được rồi, cứ coi như nàng đang hầu hạ một bệnh nhân bị liệt nửa người đi.
Nhưng nàng thật sự chưa từng cởϊ qυầи đàn ông, huống chi là thái giám!
Minh Lan Nhược cắn răng, cố giữ bình tĩnh để kéo áo bào trắng của hắn lên, do dự không dám chạm vào dây thắt lưng của hắn.
Thương Kiều nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, ánh mắt hiện lên một tia cười: "Sao vậy, không dám động tay ư? Trước đây trên phố nói mạnh miệng như vậy cơ mà, ta thấy ngươi rất giống lang băm."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Minh Lan Nhược đỏ bừng, tông giọng cao lên: "Ai bảo, chỉ là vì ta chưa từng thấy căn bệnh trạng này nên hưng phấn hiểu không, đây là vì quá hưng phấn."
Thương Kiều cười mờ ám nhìn nàng: "Hóa ra ngươi rất hưng phấn."
Minh Lan Nhược: "..."
Thôi được rồi, nàng không nói chuyện với tên khốn này nữa, nói gì cũng bị hắn xỏ xiên!
Kiếp trước nàng ghét hắn cũng không phải không có lý!
Minh Lan Nhược quyết đoán ngồi xổm trước mặt hắn, cắn răng tháo dây thắt lưng của hắn.
Ngón tay mảnh khảnh run rẩy của nàng vô tình chạm vào chân hắn, Thương Kiều cũng không tự chủ được, toàn thân hơi cứng lại.
Suốt cuộc đời, điểm yếu chết người này của hắn, hắn chưa từng để lộ trước mặt ai.
Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc của Minh Lan Nhược, đột nhiên tâm trạng hắn lại bình tĩnh trở lại, nhìn động tác của nàng.