Y Nhược:- hoá ra là ngươi ở đây, Bổn Đế phải đánh ngươi cho ngươi bình tĩnh lại mới được
_nhưng Nhược đâu biết Y đã bình tĩnh lại lâu rồi, thế là hắn nhào xuống đấm thẳng vào Y thì_
/RẦM/
Y Nhược:- ây da...
Y Cát:- đánh lén sau lưng, thật là hèn nhát
Y Nhược:-* nếu không phải ngươi với muội muội ta quen biết, cũng không nhờ muội ấy kêu ta chăm sóc ngươi thì ba đời suốt kiếp ta cũng không nhìn ngươi một lần, đồ rác rưởi*
Y Cát:- ở đó mà ăn cát tiếp đi, Bổn Tôn có chuyện rồi
Y Nhược:- ngươi!
_đúng lúc thì Y cũng rảnh háng, đi tìm lại Hoàng vô tình lướt mắt gặp rồi nhảy vào lôi đầu Hoàng ra, và Tự Bạch cũng tìm tới_
/QUÁN RƯỢU/
Y Cát:- con gái con lứa mà đi uống rượu cỡ này đó hả?
Huyền Hoàng:- tên khốn kiếp thả ta ra
Y Cát:- cô ta uống bao nhiêu thế tên kia?
- ngà..i tự nhìn đ...i ạ
_một bàn rượu lọt vào mắt Y trên đó toàn những cái bình to_
Y Cát:- trời ạ! uống như vậy mà không say mới lạ
Huyền Hoàng:- thả ta ra mau cái tên này
Y Cát:- mau bỏ cái thói này cho ta
Huyền Hoàng:- ta làm gì thì mặc kệ ta liên quan đến ngươi chắc
Y Cát:- thì có liên quan đến ta
Huyền Hoàng:- liên quan đến ngươi hồi nào, ta uống say là ta chịu, không phải ngươi
Y Cát:- vậy cô bị say thì ai dẫn cô về?
Huyền Hoàng:- buông ta ra, đồ nói nhiều
_ngay tình thế đó thì Minh Đàm đi ngang qua và thấy_
Minh Đàm:-* lại là hai ngươi họ? Huyền Hoàng đang say, như đang chống đối tên kia vậy có nên giúp không?*
_nghĩ đi nghĩ lại thì Minh Đàm cũng quyết định giúp Hoàng, Minh Đàm lao đến và chặn tay Y, phi thăng rồi nên sức mạnh lắm nha, còn Hoàng thì mấy năm ở mãi cấp 3_
Y Cát:- là ngươi! *tự lết xác đến đây khỏi mất thời gian của mình*
Minh Đàm:- nam nhân mà đi đánh nữ nhân thì được gọi là gì?
Y Cát:- không phải chuyện của ngươi
Minh Đàm:- ta thích thì ta nói ngươi làm gì được nào
Khổng Tự Bạch:-* cái tên này, đã bảo là tránh xa tên đó ra mà*
Y Cát:- ngươi không có quyền
_bây giờ 1 năm trôi qua Hoàng đã cao lên tận 1m86 còn ba anh kia thì m88 với m87 m88_
Minh Đàm:- ta thích
Y Cát:- ngươi!
Huyền Hoàng:- cút ra được rồi, đi về với Y Hoàng Y gì của ngươi đi tên kia
Khổng Tự Bạch:-* Y Hoàng?*
Minh Đàm:-...
Y Cát:- ngươi buông cô ta ra!
Minh Đàm:- không thì đã s...
Khổng Tự Bạch:-( chọp lấy Đàm) tên ngu ngốc, đã bảo ngươi đừng gây chuyện rồi mà! vết thương chưa lành hẳn mà đã huênh hoan
Minh Đàm:- tại nhìn mặt hắn ta mắc ghét quá
Khổng Tự Bạch:- nhớ đừng chọc hắn đó (buông tay)
Minh Đàm:- áaaaaaaaaaaaaa
/ẦM/
Khổng Tự Bạch:- xin lỗi, ta quên đang bay
_từ chổ đó Hoàng đi đâu thì Y theo đó, cả về Bách gia hay Tân Thành cũng bị bám theo, lại oan gia gặp ngay Minh Đàm nữa, nhưng mà có lẽ lần này Đàm hơi quá đáng chút_
Huyền Hoàng:-* đi đâu cũng gặp*
/BỘP/
Minh Đàm:- lại gặp cô à?
_Minh Đàm đè Hoàng sát vách tường, mà đυ.ng vô Y luôn tại ổng đi sau Hoàng mà người bị áp vào tường là Y chứ không phải Hoàng Minh Đàm không hề thấy_
Huyền Hoàng:- đồ biếи ŧɦái
_Minh Đàm tiến sát mặt Hoàng định hôn thì Hoàng cụp đầu xuống nhảy ra và đạp mông Minh Đàm cho hắn nhào tới hôn Y_
Y Cát:- ưm * cái tên này*
Minh Đàm:-* đáng ghét*
Y Cát:- đời này của ta hic hic oẹ
Minh Đàm:- này có cần làm quá không, được ta hôn là may mắn của ngươi đấy
Y Cát:- hic hic
Huyền Hoàng:-* ôi cảnh tượng phấn khích quá* hí hí
Minh Đàm:- cười cái đầu cô
Y Cát:-* tại sao lại mất nụ hôn đầu đối với kẻ thù?*
Khổng Tự Bạch:- phụt, hoá ra tên đó cũng bị như này, nếu truyền ra cả Long tộc thì còn ra thể thống gì nữa
Y Cát:- khϊếp
Y Nhược:- là tên Tự Bạch? sao hắn lại ra ngoài? suốt 10 vạn năm nay trốn núp ở nơi nào không biết
_Nhược cũng rảnh và đưa một chút Thần lực của mình cho Minh Đàm coi như quà tặng, nhưng mà lỡ tay chỉ vào Hoàng_
Minh Đàm:- hình như, này tóc cô đang trắng và dài ra đó
Huyền Hoàng:- gì chứ
Y Cát:- chẳng lẽ...
Y Nhược:- hửm? sao con nhóc đó nhận được Thần lực lại thay đổi thế kia
Khổng Tự Bạch:-* đúng như mình nghĩ, nhưng Thần lực ở đâu mà có thể thức tỉnh cô ta chứ*
Huyền Hoàng:- chói quá
_ánh sáng màu vàng rất chói bao bọc hết người của Hoàng rồi nổ ra làm cho phạm vi 100 mét gần đó sáng như gần mặt trời, người hiện ra không còn là cô gái tóc vàng nhạt, đôi mắt to nữa mà thay thế vì là một người tóc trắng, đôi mắt lạnh nhạt hai đồng tử khép lại như mèo_
Huyền Hoàng:- tóc của mình?!
Y Cát:- xong rồi
Y Nhược:- Y Hoàng? là muội ấy
Minh Đàm:- sao lại vậy
Y Cát:-* trước khi bị hắn biết thì nên đi cho lẹ* (chọp lấy Hoàng)
Huyền Hoàng:-* tại sao chứ, rõ ràng là tóc màu vàng mà?*
Y Cát:-* giờ này mà còn suy nghĩ mấy cái đó*
Huyền Hoàng:- mẹ ơi hic hic
_tuy 18 tuổi nhưng tâm hồn vẫn mít ướt như trẻ con 5 tuổi vậy_
/BÁCH GIA/
Phán Diệp:- lúc nãy con chúng ta bị tên nào bắt đi rồi
Niên Đình:- mong là nó không sao
Phán Diệp:- mong gì chứ, nó là nữ nhi
Niên Đình:- Huyền Hoàng có võ công
hơn nữa nó lại là Thành chủ của Tân La Thành thì ai dám đυ.ng đến chứ
/BỘP/
Huyền Hoàng:- mẹ...
Phán Diệp:- Hoàng nhi?!
Y Cát:-* chẳng khác gì đứa bé 5 tuổi, lớn già đầu rồi mà còn khóc nhè*
(MÀ NHẮC MỚI NHỚ, MÌNH CŨNG LỚN ĐẦU RỒI MÀ LÔI CÁI CẶP MẪU GIÁO ĐI HỌC, MAY CẶP ĐÓ KHÁ ÍT MÀU, MÀ LÊN LỚP BỊ CHÚNG BẠN CƯỜI CHO)
Niên Đình:- cảm ơn cậu đã đưa con gái ta về, cậu vào trong đi
Y Cát:-( bước vào)
_Y đi thẳng vào chổ của Hoàng ở vì biết thế nào chút Hoàng cũng lết xác vô nằm_
Huyền Hoàng:- sao ngươi lại ở trên giường của ta? nhấc cái mông của ngươi ra chổ khác mau
Y Cát:- ngồi xuống thả tóc ra
Huyền Hoàng:- tại sao ch... á
_do tóc Hoàng khá dài nên Y nắm cái đuôi tóc và kéo xuống_
Huyền Hoàng:- biết đau không hả?
Y Cát:- ngồi xuống
Huyền Hoàng:- đồ thần kinh (ngồi xuống)
Y Cát:- ngồi yên đó
_không biết từ đâu mà Y móc ra một cây lược chảy tóc rồi đặt lên đầu Hoàng và chảy từ trên xuống_
Huyền Hoàng:- ấu, đau
Y Cát:- tóc dài thì chịu
(LÚC NHỎ MẸ MIK CŨNG NÓI CÂU NÀY)
- đau mà nhẹ thôi cái tên này, tóc của ta đâu phải của ngươi
- ráng chịu coi, ai chẳng như nhau
/BÊN NGOÀI/
Phán Diệp:- có vẻ hạnh phúc rồi đây
Niên Đình:- mặc dù ta không biết hắn là ai nhưng có vẻ hợp với con gái chúng ta quá nhể