Chương 3: Núi vũ đấu, lăng uyên

Hai nữ đối thoại, từng tí một không lọt mà rơi vào trong tai Lăng Cửu Tiêu.

Tuy là hắn có chuẩn bị tâm lý nhưng đều là nhịn không được mà trong lòng rùng mình!

Lăng Cửu Tiêu ngạc nhiên thầm nghĩ: "Con bà nó, Bạch Song Kiếm đây là tới thực sự?"

Phải biết rằng Bạch Song Kiếm nhưng không giống đệ tử tầm thường mà nàng là võ giả chân chính, chính là nhân vật dung hợp linh quyết!

Cho dù Lăng Cửu Tiêu những năm gần đây vẫn vì đường lui của mình mà trải chăn đệm, thế nhưng để cho hắn thoáng cái lập tức liền cùng võ giả quyết đấu thì vẫn như cũ gϊếŧ hắn một cái trở tay không kịp.

Bởi vì Bạch Song Kiếm cho dù ngăn lại tu vi và huyết khí, nhưng là võ học của nàng đâu nè?

Võ học cửu phẩm, Bạch Song Kiếm dùng thân phận đại sư tỷ, địa vị nữ nhi tông chủ, chí ít đều là tu luyện võ học thượng thừa nhất - cửu phẩm, thậm chí càng cao cấp hơn là võ học linh cấp!

Trái lại Lăng Cửu Tiêu hắn huyết khí chưa thành, liền ngay cả võ học cường đại một chút xíu đều không tu luyện được, giả như để cho hắn và Bạch Song Kiếm chính diện đánh một trận thì quả thực cùng muốn chết không có khác nhau chút nào!

Trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, Lăng Cửu Tiêu lại khôi phục bộ dạng ngây ngô, chậm đợi hai cô gái bên dưới. "Bất quá quyền quyết định căn bản không ở chỗ này của ta mà chỉ có thể thấy một bước đi một bước."

Tuy rằng Thanh y nữ tử cho rằng cách làm của Bạch Song Kiếm như cũ không thích hợp, thế nhưng đại sư tỷ đều nói đến phân lượng này thì chính bản thân còn tiếp tục phản bác ngược lại lộ ra quá không biết điều, cho nên lập tức gật đầu đáp: "Đại sư tỷ nói có lý."

Bạch Song Kiếm liếc Lăng Cửu Tiêu một cái rồi phân phó: "Đưa hắn mang đi."

Nghe vậy thì thanh y nữ tử lập tức chụp vào Lăng Cửu Tiêu, hắn theo bản năng phản kháng lên thì nàng trực tiếp dùng lực võ sĩ mạnh mẽ bắt.

……

Thiên Vũ Tông đứng ở trên dãy núi thiên vũ, trong đó có một ngọn núi tên là Vũ Đấu, chính là một trong những đỉnh núi!

Núi Vũ Đấu, tên như ý nghĩa, đây là một nơi dành cho đệ tử công bằng so tài, bên trên có thiết trận Vũ Đấu, đài đá san sát.

Rất nhiều đệ tử nếu có phân tranh cũng sẽ ở trận Vũ Đấu giải quyết, nếu không sẽ bị coi là tư đấu và xử phạt nghiêm khắc.

Mọi người ở sân Vũ Đấu nhìn thấy Bạch Song Kiếm và thanh y nữ tử mang theo Lăng Cửu Tiêu đến thì không khỏi sửng sốt.

Thiên nga trắng và con cóc cùng nhau xuất hiện thì thật sự là một cái phong cảnh chọc người.

Thấy thế, Thạch trưởng lão đang làm nhiệm vụ ngày hôm nay liền vội vàng tiến lên.

Hắn kinh ngạc nhìn lướt qua Lăng Cửu Tiêu đang chật vật không chịu nổi rồi lại nhìn một chút Bạch Song Kiếm mặt như sương lạnh, một người ngu ngốc và một hòn ngọc quý trên tay tông chủ, cuối cùng hắn hướng về phía Thanh y nữ tử trầm giọng hỏi: "La Nhan Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trưởng lão đặt câu hỏi thì La Nhan Nhan nào dám giấu diếm nửa phần mà lập tức một năm một mười đem chuyện đã xảy ra nói qua một lượt.

Chỉ là thời điểm đang nói đến nơi mấu chốt thì không chỉ có La Nhan Nhan dùng từ trở nên mịt mờ rất nhiều mà Bạch Song Kiếm ở một bên càng là sắc mặt trầm xuống, đôi mắt đẹp nhiều một tia tức giận; Lăng Cửu Tiêu không biết là cố ý hay vẫn còn là ngẫu nhiên cười hì hì để cho Thạch trưởng lão thoáng cái bừng tỉnh đại ngộ.

Thạch trưởng lão hít một hơi mới nhìn hướng Bạch Song Kiếm hỏi ý của nàng: "Chất nữ à, Chuyện này... Không biết ngươi muốn giải quyết như thế nào?"

Bạch Song Kiếm không chút do dự nói: "Nếu tới núi Vũ Đấu rồi thì chỉ có thể ở trên đài Vũ Đấu giải quyết! Ta biết hắn huyết thuật chưa thành, ta không lấn hắn, ta nguyện ý phong ấn tu vi cùng hạ thấp huyết khí để đánh với hắn một trận!"

Lời này vừa xong thì Thạch trưởng lão đều ngẩn ra... Đây là cái phương pháp giải quyết gì a. Ngươi thế nhưng là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ Tông, dù cho che lại tu vi và hạ thấp huyết khí thì không muốn nói một cái Lăng Cửu Tiêu mà liền đã tới mười cái, vẫn như cũ như gϊếŧ con gà hay tàn sát con chó mà thôi.

Vì vậy, Thạch trưởng lão trầm ngâm một chút rồi nói: "Chất nữ à, ta cho rằng chuyện này quan hệ trọng đại, không bằng bẩm báo tông môn để cho tông chủ định đoạt?"

Mạo phạm Bạch Song Kiếm thì Lăng Cửu Tiêu dĩ nhiên tội không thể tha thứ, thế nhưng tiểu tử này dầu gì cũng là hậu duệ một trăm lẻ tám vương hầu, cùng Đại Hạ hoàng triều quan hệ mật thiết, mọi việc chỉ có thể đi trình tự mà không thể một mình xử phạt, bằng không chính là khuyết điểm của Thạch trưởng lão hắn.

Vừa nghe lời này thì lông mày Bạch Song Kiếm lập tức cũng dựng thẳng, lạnh giọng nói: "Nga? Lẽ nào Thạch trưởng lão không tín nhiệm ta?"

Bị Bạch Song Kiếm trừng như vậy thì Thạch trưởng lão chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh... Luận tu vi thì hắn so với Bạch Song Kiếm còn phải cao hơn một cái cảnh giới to lớn nhưng hiện tại chỉ liếc mắt liền khiến cho lòng hắn sinh cảm giác mát lạnh rất là kinh người.

Vì vậy, trong lòng Thạch trưởng lão tính toán một phen dĩ nhiên có quyết định: "Nha đầu kia huyết mạch quả nhiên thức tỉnh rồi... Không được! Đệ nhất thiên tài Thiên Vũ Tông hay vẫn còn là huyết mạch võ giả, sự thành tựu của nàng không thể hạn lượng! Một khi lớn lên, chính là Đại Hạ hoàng triều đều muốn phải cho nàng vài phần mặt mũi. Dù sao chuyện này cũng là chính nàng nói ra thì có cái gì chuyện xấu đều là Bạch Song Kiếm đến gánh chịu trách nhiệm. Ta không cần thiết vì một cái Lăng Cửu Tiêu mà đắc tội một vị tông chủ tương lai a."

Hắn tuy rằng tự nhận bất phàm, nhưng là mình có bao nhiêu cân lượng hay vẫn còn là rõ ràng.

Vô luận tư lịch hay vẫn còn là thiên phú thì Thạch trưởng lão cũng không có duyên Vấn Đỉnh vị trí cao hơn, chi bằng trước tiên lấy lòng cái tông chủ tương lai này, đợi tương lai Bạch Song Kiếm kế vị thì chính bản thân vẫn như cũ xuôi gió xuôi nước.

Thạch trưởng lão lời lẽ chính đáng mà cho ra kiến nghị: "Chất nữ lời này liền xa lạ... Ta không tin ngươi lẽ nào tin Lăng Cửu Tiêu này sao? Bất quá, hắn thủy chung là người bách chiến hầu phủ, ta để cho Lăng chấp sự lại đây can thiệp một phen, nếu mà hắn đồng ý thì ta tự nhiên không lời nào để nói mà lập tức cho ngươi làm theo lẽ công bằng."

Bạch Song Kiếm gật đầu đáp: "Tốt."

Lăng chấp sự trong miệng Trần trưởng lão nàng nhận biết được. Là một vị lão nhân cần cù chăm chỉ. Nếu không có bị hạn chế thiên phú thì chỉ sợ có cơ hội ngồi lên vị trí trưởng lão.

Đang ở thời điểm phái người đi vào báo tin cho Lăng chấp sự thì đệ tử đi tới núi Vũ Đấu đã càng ngày càng nhiều.

Nguyên nhân... Đương nhiên là Bạch Song Kiếm cùng Lăng Cửu Tiêu đồng thời xuất hiện ở nơi núi Vũ Đấu này.

Bực kỳ cảnh này là không thể bỏ qua.

Lăng Cửu Tiêu đứng ngẩn ngơ một bên bị mọi người nhìn chăm chú và đồng thời lặng lẽ mà xem kỹ võ giả ở đây.

Hắn bị Bạch Song Kiếm vừa vặn bắt, Nói như vậy ở giữa những người này..... người phía sau màn không xem một chút kết cục thê thảm của Lăng Cửu Tiêu hắn hiển nhiên là không thể nào.

Suy nghĩ, Lăng Cửu Tiêu lộ ra tầm mắt chất phác đã rơi vào trên người vài tên thiếu nam thiếu nữ quần áo ngăn nắp: "Lăng Cửu Tiêu ta mấy năm qua tuy nói không hề thành tích thế nhưng có Lăng lão che chở, ở Thiên Vũ Tông không có bao nhiêu đệ tử chủ động chọc ta... Sự tình tốn công vô ích không ai sẽ làm. Nói như vậy thì chỉ có thể là mấy cái tiểu tử hạng chót xuất thủ đối phó ta."

Mấy người tu vi không cao thế nhưng hăng hái, hơn nữa một thân áo bào cùng đệ tử Thiên Vũ Tông không giống nhau.

Thiên Vũ Tông quy củ sâm nghiêm, đệ tử bình thường quần áo giống nhau đều phải thống nhất mà không thống nhất, hoặc là địa vị đặc thù, hoặc chính là người ngoài tới chỉ tham quan học tập mà không bái nhập vào bên trong Thiên Vũ Tông cho nên ăn mặc không cần thống nhất.

Rất rõ ràng mấy người này chính là đồng bọn theo sau Lăng Cửu Tiêu.

Một người thiếu niên dáng dấp cao gầy trong vài tên con nối dõi vương hầu hỏi: "Ta nói... Lăng Cửu Tiêu có đúng hay không liếc mắt xem chúng ta?"

Một người thiếu niên mặc áo lam đứng ở trước nhất mấy người nở nụ cười cười nói: "Làm sao có thể! Hắn hiện tại tự thân khó bảo toàn, hơn nữa một cái kẻ ngu si thì có thể không tại chỗ thất thố đã không ném mặt mũi hậu duệ vương hầu chúng ta cũng không tệ rồi."

Một thiếu niên khác vóc người không cao, mắt thật nhỏ trêu tức nói: "Vương đại thiếu nói đúng... Hắn ngay cả Bạch Song Kiếm đều dám can đảm nhúng chàm thì lúc này đây bảo đảm chịu không nổi!"

Hắn tươi cười rất có thâm ý làm thiếu niên áo lam bên cạnh nhịn không được háy hắn liếc mắt một cái.

Lăng chấp sự lúc này vội vàng chạy tới.

Lăng chấp sự mới đến không để ý đến Thạch trưởng lão hoặc là Bạch Song Kiếm mà trái lại thẳng đến Lăng Cửu Tiêu mà đi: "Thiếu gia!"

Nhìn thiếu gia nhà mình dáng vẻ nghèo túng thì Lăng Uyên càng là đau lòng không thôi.

Bạch Song Kiếm cất bước tiến lên nói: “Lăng chấp sự, sự tình đại khái ta nghĩ ngươi đã biết.”

Lăng uyên quay đầu nhìn lại cung kính trả lời: "Vâng, ta đại khái đã hiểu, đại tiểu thư.”

Bạch Song Kiếm giọng nói hiện lên một tia cao cao tại thượng, không có nửa điểm dáng vẻ trưng cầu ý kiến hỏi: "Như vậy không biết lăng chấp sự suy tính như thế nào?"

Lăng Uyên hít một tiếng nói: "Đại tiểu thư....Ta không có khả năng đáp ứng trận chiến này."

Bạch Song Kiếm trầm giọng nói: "Không đáp ứng! lẽ nào cứ bỏ qua như vậy?"

Nàng đây là thật sự nổi giận, danh tiết của nàng trọng yếu như vậy, không có khả năng câu nói đầu tiên liền bỏ qua.

Lăng Uyên chăm chú nói: "Bách chiến hầu phủ chúng ta sẽ kiệt lực bồi thường."

Bạch Song Kiếm trả lời không chút suy nghĩ: "Lăng gia có thì Thiên Vũ Tông chúng ta như nhau có... Hơn nữa còn tốt hơn! Điểm này thì Lăng chấp sự ngươi hẳn là so với ta rõ ràng."

Bị Bạch Song Kiếm vừa nói như vậy thì Lăng Uyên yên lặng hơn, chỉ có cười khổ. "Này...."

Thạch trưởng lão đột nhiên cười nói: "Chất nữ lời ấy sai rồi... Ta cho rằng không bằng như vầy, một người lui một bước. Nghe đồn bách chiến hầu phủ đồng dạng có sẵn huyết mạch nào đó, cùng lực bình thường lớn vô cùng, là đồng thuật hiếm thấy nào đó. Lăng Cửu Tiêu nhìn đồ không nên nhìn, như vậy thì lấy hai mắt hiến cho Thiên Vũ Tông coi như bồi tội! Tông môn lại có thể có được mẫu huyết mạch hiếm có, một công đôi việc a."

Lời vừa nói ra thì con ngươi Lăng Cửu Tiêu chợt hiện lên một tia ngoan lệ, hiển nhiên không ngờ tới Thạch trưởng lão sẽ biết chuyện này!

Chỉ là rất nhanh ánh mắt của hắn lại khôi phục như lúc ban đầu, tới cũng nhanh, đi nhanh hơn, không người nhận thấy được một tia biến hóa này.

Lăng Uyên nghe vậy thì không khỏi giận tím mặt!: "Thạch trưởng lão, ngươi...!"

Một mạch Lăng gia quả thực có sẵn huyết mạch cường hãn nào đó, thế nhưng đã nhiều năm không xuất hiện, liền ngay cả bản thân bách chiến hầu đều không thể thức tỉnh huyết mạch, hiện tại vừa lên tiếng liền muốn đôi mắt Lăng Cửu Tiêu, thực sự thật quá đáng!

Bạch Song Kiếm cũng bị kiến nghị của Thạch trưởng lão hoảng sợ: "Nga?"

Một là, việc huyết mạch bách chiến hầu phủ nàng vẫn là lần đầu tiên biết; thứ hai còn lại là tâm tư Thạch trưởng lão vô cùng ác độc, lại muốn đôi mắt Lăng Cửu Tiêu.

Thạch trưởng lão vẻ mặt vô tội nói: "Lăng chấp sự ngươi nhìn ta lom lom như vậy làm cái gì? Ta thế nhưng muốn tốt cho thiếu gia nhà ngươi! Cặp mắt cùng một cái mạng rất khó lựa chọn sao?"

Đang lúc Lăng Uyên nổi giận đùng đùng muốn nói thì Lăng Cửu Tiêu vẫn trầm mặc bỗng nhiên há mồm nói: "Nam nhi Lăng gia sợ gì đánh một trận!"

“Di?”

Một màn ngột xuất hiện để cho mấy người bên cạnh đều lấy làm kinh hãi... Lẽ nào Lăng Cửu Tiêu tỉnh táo lại?

Bất quá nhìn lại một phen thì phát hiện hai mắt Lăng Cửu Tiêu vẫn như cũ bình tĩnh như nước, Thạch trưởng lão mới thở dài một hơi.

Lăng Uyên vội vàng hỏi: "Thiếu gia, ngươi mới vừa nói cái gì?"

Đáng tiếc, Lăng Cửu Tiêu biểu hiện đờ đẫn.

Bỗng nhiên Lăng Uyên mới hồi tưởng lại... Một câu nói này đúng là ngày thường mình hay dạy dỗ Lăng Cửu Tiêu đi?

Nam nhi Lăng gia sợ gì đánh một trận!

Đây là bách chiến hầu lưu lại gia huấn!

Lăng Uyên tuy nói bái nhập Thiên Vũ Tông nhưng thân là người Lăng gia nên không dám quên gia huấn!

Vừa gặp Lăng Cửu Tiêu lại đây rèn luyện liền thường xuyên chỉ đạo để cho thiếu gia nhớ kỹ một câu nói này!

Lăng Uyên cân nhắc lợi hại trong lòng như có chủ ý rồi: "Mặc dù là cơ duyên xảo hợp thế nhưng thiếu gia lên tiếng đáp ứng chỉ có thể nói là thiên ý... Phỏng chừng chỉ có đánh một trận!"

Chỉ là trực tiếp đáp ứng rồi thì hắn thủy chung còn không cam lòng... Thiếu gia ý thức không rõ, có miệng khó trả lời, như vậy chính bản thân coi như miệng của hắn, vì hắn lấy lại công đạo!

Lăng Uyên chính sắc nói: "Đại tiểu thư, thiếu gia nhà ta đã vừa mới đáp ứng ngươi đánh một trận, thế nhưng việc mạo phạm thì vấn đề không ở thiếu gia nhà ta nơi này mà hơn nữa còn có thể là người nào đó âm mưu quỷ kế... Dưới tình huống như vậy mà Đại tiểu thư ngươi không cảm thấy hẳn là cân đối một vài điều kiện hai bên sao?"

Vùng xung quanh lông mày của Bạch Song Kiếm nhíu lên và có chút không vui nói: "Cân đối? Ta hạ thấp thực lực như vậy còn không thăng bằng sao?"

"Ta không phải nói cái này... Đại tiểu thư ngươi hẳn là rõ ràng thiếu gia ta là trên lưng mang cả bách chiến hầu phủ! Một khi ở trong một trận chiến này bại bởi ngươi thì mất đi có thể là tư cách lịch luyện vương hầu và thậm chí là phía sau bách chiến hầu phủ! Ngươi nói như vậy hay vẫn còn là cân đối sao!"

Lăng Uyên nói chuyện âm vang hữu lực để cho Bạch Song Kiếm không khỏi ngẩn ngơ.

Thế nhưng Bạch Song Kiếm rất nhanh lại thần sắc như thường nói: "Không biết Lăng chấp sự cho rằng phải như thế nào mới cân đối?"

Nàng tin tưởng vững chắc chính mình không bị thua.

Không có vì sao, chỉ vì nàng là Bạch Song Kiếm!

Cho nên lời này vừa hỏi... Nhất định là thuận miệng mà hỏi!

Ánh mắt Lăng Uyên lấp lánh vỗ vỗ vai Lăng Cửu Tiêu trả lời: "Ta chỉ muốn thêm một cái điều kiện... Nếu mà một trận chiến này là Đại tiểu thư thất bại, như vậy mời gả cho thiếu gia nhà ta!"