Chương 20: Trở về hoàng đô, bách chiến hầu....

Lăng Cửu Tiêu vô cùng kinh ngạc qua đi, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"

Trong giọng của Lăng Uyên hỗn loạn một tia tức giận cười khổ nói: "Thiếu gia thiên thủy hầu phủ phát ngôn bừa bãi... Bách chiến hầu phủ đã xuống dốc, không xứng với tỷ tỷ của hắn nên tốt nhất chủ động buông tha việc hôn nhân, bằng không Cửu Tiêu thiếu gia đi võ viện thì nhất định chịu không nổi!"

Lúc trước hai nhà đính hôn thì người nào trèo cao với ai cũng là lưỡng thuyết, hiện tại bách chiến hầu không có ở đây, thiên thủy hầu đều không nói gì, một vị tiểu hầu gia này ngược lại tự chủ trương, thậm chí nói ẩu nói tả cùng thiếu gia nhà mình khıêυ khí©h, cái này bảo Lăng Uyên có thể nào không giận!

Thần sắc Lăng Cửu Tiêu bình tĩnh gật đầu: "Nga, ta đã biết."

Lăng Uyên sửng sốt một chút, nói: "Ách... Thiếu gia, lẽ nào ngươi không có gì muốn nói sao?"

Nhi tử thiên thủy hầu lại không như Vương Ảnh, Cao Viễn các loại giá áo túi cơm mà là nhất đẳng thiên tài, ở giữa con nối dõi một trăm lẻ tám vương hầu có danh tiếng, có thể xếp vào trước mười.

Hiện tại chưa trở về hoàng đô liền trước tiên có một vị địch nhân như vậy rồi, Cửu Tiêu thiếu gia tại sao không có nửa điểm lưu ý?

Lăng Cửu Tiêu nở nụ cười cười nói: "Chẳng lẽ Lăng lão ngươi cho rằng ta hẳn là kinh sợ, sau đó đẩy một mối hôn sự này?"

Lăng Uyên giọng nói kiên quyết: "Dĩ nhiên không phải!"

Bách chiến hầu phủ đích xác không lớn bằng lúc trước, nhưng mà như cũ là một trong một trăm lẻ tám vương hầu, chủ động buông tha việc hôn nhân chẳng phải là biến tướng mà thừa nhận không có ngày xoay người, đem thể diện còn sót lại cùng nhau ném hết?

Sự tình thế này như thế nào có thể làm!

Lăng Cửu Tiêu còn xem Bạch Song Kiếm liếc mắt nói: "Này không phải kết... Ta đây một vị cậu em vợ tương lai chính là võ sĩ cũng dám cùng ta khıêυ khí©h, chẳng lẽ là chưa từng nghe qua sự tích huyết thuật của ta chưa thành liền anh dũng đánh bại võ giả?"

Thiếu nữ ngẩn ra lộ vẻ tức giận mà không dám nói gì.

Bởi vì đây là sự thật nên Bạch Song Kiếm không cách nào tranh luận.

Bạch Song Kiếm lời thề son sắt mà nói: "Cuối cùng có một ngày ta muốn dùng máu tươi ngươi tẩy xuyến sỉ nhục của ta!"

"Tốt... Ta sẽ chờ ngày này đến. Lăng lão, đi thôi, thu dọn đồ đạc, dẹp đường hồi phủ!"

Lăng Cửu Tiêu nói xong thì động tác tiêu sái cất bước rời đi.

Lăng Uyên cố nén ý cười mà bước nhanh đuổi kịp.

Lăng Cửu Tiêu đi ra khoảng cách trăm trượng bỗng nhiên dừng bước rồi quay đầu lại nói: "Đại tiểu thư ngươi nhớ kỹ chuẩn bị một phen... Ba ngày sau ta tới đón ngươi!"

Bạch Song Kiếm tức giận đến run run, cực độ phát điên! "A... Lăng Cửu Tiêu, ta với ngươi không chết không thôi!"

Nhưng mà Lăng Cửu Tiêu trở về không lâu thì có khách nhân bái phỏng, hơn nữa còn là một vị người quen hắn cảm thấy hứng thú.

Cảm thụ được khí tức tột cùng của Lăng Cửu Tiêu thì Đồng Nam ngạc nhiên nói: "Lăng Cửu Tiêu ngươi thực sự tạo ra huyết hải!"

Lăng Cửu Tiêu đứng chắp tay, nói: "Võ viện đều mời... Chẳng lẽ còn có giả sao?"

Đồng Nam bất đắc dĩ trong lúc mơ hồ lộ ra một tia ước ao cười nói: "Ai... Ý thức của ngươi hoàn chỉnh sau đó quả thực không có khả năng như thường ngày mà nói. Ba năm trước đây bia đá tiềm long linh quang tận trời có thể không phải là trùng hợp, thiên phú của ngươi khả năng thực sự còn ở bên trên Đại tiểu thư."

Đồng Nam nói xong lại hít một tiếng: "Không chỉ là ngươi, hiện tại hình như Cao Viễn, Mạc Thanh còn có Vương Ảnh đều lục tục tạo ra huyết hải, dưới mắt còn ở lại Thiên Vũ Tông chỉ có nhóm ta mấy người này... Ai."

Lăng Cửu Tiêu nghe vậy híp mắt một cái, nói: "Cao Viễn, Mạc Thanh cùng Vương Ảnh đều tạo ra huyết hải sao? Ta thế nào không biết?"

Đồng Nam giải thích nói: "Ngươi mấy ngày này bị tông chủ triệu kiến, tự mình giáo dục, của lớn không ra, cổng trong không bước thì biết mới đúng là việc lạ có được hay không? Dĩ nhiên ta đồng dạng là hôm nay mới biết được tin tức này, có người nói bọn họ đã báo cáo sứ giả hoàng đô, chỉ cần triều đình hồi đáp là được trở về hoàng đô."

Đối với lần này thì Lăng Cửu Tiêu thần sắc không thay đổi... Bị tông chủ triệu kiến gì đó cũng không phải là an bài của hắn, nghĩ đến hơn phân nửa là bút tích của Bạch Huyền.

Chính là vì che giấu Lăng Cửu Tiêu những này qua ngốc ở trên đỉnh núi chỗ Bạch Song Kiếm.

Ở ngọn núi Vũ Đấu đánh một trận sau đó thì nghe đồn không ít Lăng Cửu Tiêu cùng Bạch Song Kiếm, để xứng chức nữ nhi khống thì Bạch Huyền phải làm chính là giữ danh dự Bạch Song Kiếm, chí ít ở trên mặt nổi phủi sạch quan hệ cùng Lăng Cửu Tiêu.

Ai, ai, ai... Cái gì cái gì khống còn có chứng cưỡng bách linh tinh, thực sự là hại chết người.

Lăng Cửu Tiêu nghĩ tới đây thì cười giảo hoạt... Điểm này kế tiếp có lẽ có thể lợi dụng một ít cùng Bạch Song Kiếm đồng hành, từ lực lượng một vị tông chủ này diệt trừ một phần đồ vật không có mắt, không thể không nói, lại là một cái lựa chọn tốt.

Bất quá, Bạch Huyền là một thanh kiếm hai lưỡi nên không thể thường dùng, một cái không tốt lại sẽ thương tổn đến chính bản thân.

Dù sao thì Bạch Huyền dễ dàng tha thứ càng nhiều là nhìn xem ở phân thượng giao dịch nên chỉ cần mình hiển lộ ra đầy đủ giá trị liền Bạch Huyền sẽ vẫn luôn trợ giúp chính mình.

Giả như Bạch Huyền có một ngày cho rằng Lăng Cửu Tiêu không có khả năng hoàn thành giao dịch thì nói không chừng sẽ hạ sát thủ.

Lăng Cửu Tiêu nghĩ thế thì trong mắt có một tia hàn mang hiện lên! "Chỉ là Lăng Cửu Tiêu ta thực sự dễ gϊếŧ như vậy sao? Chỉ bằng hắn một cái tu vi Tam Cảnh đỉnh phong?"

“Thì ra là thế.”

Lăng Cửu Tiêu gật đầu sau đó ngậm một tia thần bí nói: "Đồng tử kê, nể tình ta ngươi quen biết một hồi, đưa ngươi một cái cơ duyên như thế nào?"

Đồng Nam hơi lộ ra hưng phấn mà hỏi: "Nga? Cơ duyên? Cơ duyên gì?"

Trước hắn đã cảm thấy không được bình thường... Dù cho thiên phú Lăng Cửu Tiêu không tệ lại làm sao có thể ở bên trong hai ba tháng tu thành huyết thuật, thậm chí tạo ra huyết hải.

Tất nhiên là có kỳ ngộ gì, mới có thể nhất phi trùng thiên! (một bước lên trời)

Lăng Cửu Tiêu lấy ra một cái da thú đưa cho Đồng Nam: "Này... Chính ngươi xem."

Da thú hiện lên một tia hương vị cổ xưa, Đồng Nam nhìn kỹ thì nhất thời trước mắt sáng choang: "Này... Đây là bí pháp?"

Chỉ thấy bên trên da thú dùng chữ cổ ghi chép nội dung liên tiếp, niên đại lâu đời, chăm chú phân biệt thì không khó nhìn ra đây là bí pháp tạo ra huyết hải!

Ngoài ra thì trùng hợp kiểu gì mà bên trong đề cập điều kiện cùng Đồng Nam tương xứng phần lớn, nếu như có thể dựa theo tu luyện là thật có vài phần khả năng tạo ra huyết hải!

Đồng Nam kinh nghi bất định hỏi: "Lăng Cửu Tiêu... Ngươi thật muốn đưa ta bí pháp?"

Phải biết rằng một loại bí pháp này vô luận để ở nơi đâu đều vô giá nhưng hôm nay liền ở trong tay chính mình thì Đồng Nam làm sao có thể không vừa mừng vừa sợ.

Lăng Cửu Tiêu từ từ nói: "Ta ngươi vốn chính là bạn chơi lúc nhỏ... Đồng gia các ngươi càng là một trong minh hữu bách chiến hầu phủ ta, Đồng gia ngã với ta mà nói thì không có lợi, chi bằng trợ giúp ngươi một tay, giúp ngươi tạo ra huyết hải."

Hắn lời nói này nửa thật nửa giả... Bách chiến hầu cùng phụ thân của Đồng Nam giao hảo là sự thực, nhưng mà Lăng Cửu Tiêu giao hảo Đồng Nam, chủ yếu là vì nghiệm chứng một cái ý nghĩ của bản thân.

Nếu ý nghĩ này trở thành sự thật, như vậy thu hoạch chỗ tốt xa không phải là một cái minh hữu vương hầu có thể sánh được.

Đối với hắn mà nói thì Đại Hạ hoàng triều... Chỉ là một nơi nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi cho cánh chim dần dần cứng cỏi thì hắn vẫn còn là phải về đến trời cao, bay lượn trên chín tầng trời!

Ánh mắt Đồng Nam lấp lánh hít sâu một hơi nói: "Đồng Nam ta nợ ngươi một cái nhân tình... Sau này xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!"

Giọng nói có một tia quật cường khiến cho Lăng Cửu Tiêu nao nao.

Lăng Cửu Tiêu nhẹ cười nói: "Nhớ kỹ lời ngươi ngày hôm nay... Nói không chừng một ngày kia liền muốn Đồng Nam ngươi xông pha khói lửa cho ta."

"Tốt!"

Đồng Nam đáp ứng một tiếng xuống rồi sau đó lại chần chờ nói: "Tuy nói như vậy, nhưng là không thể liên quan đến thân thể... Ta không thể bán đứng linh hồn của chính mình!"

"Cái gì thân thể, cái gì linh hồn?"

Lăng Cửu Tiêu vẻ mặt mộng bức, nghĩ thầm hài tử này có đúng hay không ngu ngốc, vô duyên vô cớ mà lại nhấc lên thân thể, linh hồn và vân vân, bầu không khí khó được bỗng nhiên đều không có.

Sau đó Lăng Cửu Tiêu dặn dò Đồng Nam vài câu và hỏi một cái tình huống mấy người Vương Ảnh, chính là xua đuổi đối phương rời đi.

Lăng Cửu Tiêu nhìn Đồng Nam lạch bạch mà đi xa thì khóe miệng giương lên: "Ta thật đúng là chờ mong ngươi một ngày kia phá tan trói buộc a."

Ba ngày vội vã.

Sáng sớm, một đoàn xe từ Thiên Vũ Tông xuất phát, trùng trùng điệp điệp trên mặt đường đất.

Bảy ngày qua đi thì đoàn xe đã đến trước mặt hoàng đô!

Lăng Cửu Tiêu nhìn thoáng qua cửa thành nguy nga phong cách cổ xưa, trải qua gió sương lại sừng sững không ngã, trái lại ở muôn ngàn thử thách sau đó càng thêm kiên cố.

Đây là thời gian lắng đọng, là một cái hoàng triều nội tình!

Lăng Cửu Tiêu cười nói: "Đây là thủ đô Đại Hạ hoàng triều sao?"

Người đến người đi ngựa xe như nước, phồn hoa như cẩm, khí vận tận trời!

Lăng Cửu Tiêu trong lòng thầm nghĩ: "Thảo nào Bạch Huyền đối món bảo bối trấn thủ vận mệnh quốc gia này cảm thấy hứng thú."

Nói đến khí vận thì rất nhiều võ giả không cho là đúng.

Tỷ như Bạch Song Kiếm thì không phải là rất tin số mệnh.

Dù sao số mệnh huyền diệu khó giải thích, nhìn không thấy sờ không được, thế nhưng lại chân thực tồn tại.

Bạch Huyền mong muốn một vật này đang bị vận mệnh quốc gia Đại Hạ hoàng triều nhuộm dần nhiều năm sau đó có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, trạng thái đang thịnh, nhất thời vô lượng.

Nếu mà đạt được một vật này, lại có bí pháp tương ứng thì thật có thể làm được rất nhiều chuyện bên cạnh mà trong mắt người không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Cửu Tiêu cho tới bây giờ vẫn như cũ nhìn không thấu tâm tư Bạch Huyền. "Nhưng mà... Bạch Huyền muốn nó làm cái gì? Phá tan Tam Cảnh gông cùm xiềng xích?"

Vì đột phá tu vi... Cái khả năng này lớn nhất.

Mặc kệ nói như thế nào thì chỉ có đột phá tu vi Tam Cảnh, mới đúng là chân chính đặt chân đường võ học, bước vào vực sâu võ đạo.

Đám nhân vật này ở trên cửu thiên đại lục đều xưng là hai chữ cường giả.

Lăng Cửu Tiêu nghĩ mãi không thông nên dứt khoát không nghĩ há mồm hỏi: "Ngươi là muốn đi bách chiến hầu phủ chúng ta ở hay vẫn còn là thế nào?"

Bạch Song Kiếm lên đường bảy ngày không thấy nửa phần tiều tụy, như cũ không dính bụi trần, xuống xe ngựa khiến người ta kinh diễm là tiên hạ phàm, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Bạch Song Kiếm không mặn không lạt trả lời: "Thiên Vũ Tông ta ở hoàng đô sản nghiệp không ít, còn không đến mức làm phiền Lăng Cửu Tiêu ngươi đến an bài cho ta."

Lăng Cửu Tiêu ngược lại không thèm để ý, ôm ôm quyền nói: "Như vậy ta trước hết cáo từ... Đợi dàn xếp xuống tới thì ta ngươi sẽ liên lạc lại là được."

Lăng Cửu Tiêu nói xong thì tự nhiên đi trước một bước.

Lăng Uyên hướng về phía Bạch Song Kiếm áy náy cười rồi theo sát mà lên.

Giả như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì hiện tại sau lưng Lăng Cửu Tiêu đã bị Bạch Song Kiếm trừng hỏng hỏng be bét.

Một người đệ tử Thiên Vũ Tông hỏi: "Đại sư tỷ, như vậy chúng ta bây giờ đi nơi nào?"

Bạch Song Kiếm không chút nghĩ ngợi nói: "Đi cửa hàng!"

Trong hoàng đô ca múa thái bình, trận trận hài hòa, mọi nơi đều là cảnh tượng phồn vinh.

Lăng Uyênnhiều năm không về nên tràn đầy cảm thán.

Về phần Lăng Cửu Tiêu thì hắn ngược lại cảm giác không nhiều lắm... Đời trước hắn đi qua giữa đô thành, so với hoàng đô Đại Hạ hưng thịnh gấp mười lần không dưới trăm cái.

Thói quen nữ thần, hiện tại muốn chơi trở về vườn thì đương nhiên không thể nói rõ có bao nhiêu hứng thú.

Không bao lâu thì Lăng Cửu Tiêu dừng chân ở trước mặt một tòa phủ đệ.

Lăng Cửu Tiêu đọc lên mấy cái chữ lớn cứng cáp bên trên bảng hiệu: "Bách Chiến Hầu Phủ"