Chương 2: Bạch song kiếm, huyết mạch võ giả

Sau núi Thiên Vũ Tông

Sau giờ ngọ, mặt trời chói chang, có khi còn có cơn gió phất qua mang đến một tia lạnh lẽo, mà ở giữa rừng cây càng là có tiếng xé gió như ẩn như hiện!

Đây là nơi đệ tử Thiên Vũ Tông tu luyện. Hoặc là tốp năm tốp ba luận bàn luận võ; hoặc là một mình một người khoanh chân tĩnh tọa; lại hoặc là đang đọc võ giả đại cương, phảng phất muốn thông qua lần lượt đọc sách nhắc lên lý giải võ đạo: “Đường tu luyện chính là lấy huyết thuật bắt đầu……!”

Đây hết thảy để cho Lăng Cửu Tiêu xuyên qua rừng cây lộ ra vẻ không hợp nhau.

Không ít đệ tử đều lưu ý đến Lăng Cửu Tiêu đã đến nhưng lại lười xem nhiều... Một cái kẻ ngu si, tuy nói ngũ quan tạm được nhưng cũng không phải cái gì tuyệt thế mỹ nam tử hoặc là đại mỹ nhân nũng nịu, có cái gì xem.

Lăng Cửu Tiêu vừa đi vừa nghĩ thầm: "Ta nhớ kỹ trong thư nói... Là gần tiểu hồ ở rừng cây phía nam "

Thiên Vũ Tông…… Đại hạ hoàng triều đệ nhất tông môn! Tên tuổi đệ nhất tông môn cùng Thiên Vũ Tông chiếm cứ tài nguyên rộng lớn không phải không có quan hệ.

Chính là phía sau núi thì có nghìn năm linh mộc xanh um tươi tốt; mỗi cây mấy nghìn thậm chí hơn vạn năm sinh sông; còn có tất cả lớn nhỏ càng có lớn lớn bé bé hàng trăm linh hồ trải rộng dãy núi.

Đây là một nơi bảo địa chân chính. Chỉ cần không phải thiên phú quá kém, ở sau núi tĩnh tu mấy năm, ít nhất đều có thể trở thành một người võ sĩ!

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao thế nhân đối với bái nhập Thiên Vũ Tông xua như xua vịt.

Càng là Thiên Vũ Tông ngoài trừ bồi dưỡng một trăm lẻ tám vương hầu thì ở đại hạ hoàng triều là đệ nhất lợi kiếm! Đệ nhất lợi kiếm…… Không dễ dàng ra khỏi vỏ. Một khi ra khỏi vỏ thì không thấy máu không về!

Phía sau núi, rừng cây được chia bốn cái phương vị là đông nam tây bắc... Phía đông hồ nước nhiều nhất, phía tây hồ nước rất ít, phía nam hồ nước tốt nhất, phía Bắc hồ nước hung nhất (nguy hiểm nhất).

Cho nên, hồ nước phía nam thường xuyên được đệ tử Thiên Vũ Tông cường đại là vương, thành địa vực chuyên chúc tu luyện, lời đồn người bên ngoài không được tùy ý bước vào, thế nhưng Lăng Cửu Tiêu ngược lại không thèm để ý... Hắn là người ngu nha, ngươi muốn cùng một cái kẻ ngu si tính toán sao?

Đang lúc Lăng Cửu Tiêu hoàn toàn đi vào rừng cây phía nam không lâu, liền có vài tên đệ tử theo sát mà đến.

Bỗng nhiên một cái giọng nữ quát: “Đứng lại! Không thể tùy tiện bước vào!”

Nhìn thanh y nữ tử bước nhanh đi tới thì vài tên đệ tử vội vàng nói: “Vị sư tỷ này, ta muốn đến phụ cận luận bàn võ học, mong rằng châm chước một phen.”

Đệ tử Thiên Vũ Tông, giống nhau phân ba bảy loại. Tu huyết thuật tức là võ đồ, có thể tự xưng đệ tử; mà uẩn dục thể chất thành võ sĩ xem như đã nhập lưu; còn dung hợp linh quyết thì trực tiếp chính là võ giả chân chính, thân phận tấn chức là nội tông đệ tử, được đến tài nguyên tông môn bồi dưỡng!

Thanh y nữ tử ở trước mắt bọn họ là một vị võ sĩ đỉnh, bọn họ huyết thuật tu thành không lâu, cũng không dám chọc phải nhân vật bực này sắp trở thành nội tông đệ tử.

Bất quá, rừng cây phía nam linh khí đầy đủ, nếu có thể ở bên trong ngây ngốc một đoạn thời gian thì nói không chừng rất nhiều nghi hoặc võ đạo đều có thể hiểu ra, cho nên đành phải căng da đầu thỉnh cầu một phen.

Thanh y nữ tử trực tiếp từ chối thỉnh cầu của đối phương: “Không thể…… Chiều nay Đại sư tỷ muốn ở chỗ này tĩnh tu, các ngươi buổi tối lại đến đi.”.

Nghe vậy thì vài tên đệ tử tức khắc cả kinh: “Đại sư tỷ? Chính là chỉ Bạch sư tỷ?”

Thanh y nữ tử ngạo nghễ nói: “Trừ bỏ Bạch sư tỷ thì bên trong chúng ta ai dám tự xưng là Đại sư tỷ!”

Không sai, Bạch sư tỷ trong miệng nàng không chỉ là hòn ngọc quý trên tay tông chủ Thiên Vũ Tông, hơn nữa không tới mười lăm năm liền dung linh hoạt quyết trở thành một võ giả chân chính, cho dù cùng hậu duệ một trăm lẻ tám vương hầu so sánh đều là cực kỳ xuất sắc.

Truyền thuyết, Bạch sư tỷ còn kích hoạt lực huyết mạch mà ngay cả bạch tông chủ đều không có kích phát để trở thành huyết mạch võ giả. Bất quá chung quy là đồn đãi mà cao tầng Thiên Vũ Tông cũng không có thừa nhận nhưng là giống nhau không có phủ nhận.

Nói ngắn lại, hiện tại Thiên Vũ Tông trên dưới đều nhận định Bạch sư tỷ sẽ trở thành người nối nghiệp tông chủ đời kế tiếp, đối với nàng cung kính không thôi.

Hiện tại thiếu nữ nói Bạch sư tỷ ở trong rừng tĩnh tu thì vài tên đệ tử bình thường bọn họ đương nhiên không dám tiếp tục yêu cầu tiến vào.

Có một người đệ tử diện mạo văn nhã chần chờ đến nói: “Bất quá, tiểu sư tỷ, có một chuyện ta không biết có nên nói hay không?”

Thanh y nữ tử hỏi: “Chuyện gì?”

Đệ tử nói chuyện chỉ chỉ phương hướng Lăng Cửu Tiêu tiến vào và nói: “Vừa mới thời điểm ngươi không ở đây thì giống như có người tiến vào rừng cây.”

Hắn tuy rằng không có thấy rõ ràng phía trước chính là Lăng Cửu Tiêu nhưng là có người ở phía trước bọn họ bước vào rừng cây phía nam, điểm này nhưng thật ra có thể khẳng định.

Không nghĩ tới, thanh y nữ tử một khắc trước còn ngạo khí mười phần ngay sau đó liền trợn mắt há hốc mồm mà nói: “Này…… Lời này thật sự?”

Đệ tử bị hỏi chuyện giống như gà con mổ thóc gật đầu đáp: “Thật sự, thật sự…… Chúng ta cũng không dám lừa gạt tiểu sư tỷ.”

Thanh y nữ tử đại kinh thất sắc mồ hôi như mưa xuống: “Đáng chết! Nếu bởi vì ta trông coi không lo mà làm Đại sư tỷ có hại…… Ta chính là không thể thoái thác tội của mình a.”

Rốt cuộc nàng là bởi vì việc tư mới rời đi một hồi như vậy, có trời mới biết liền trong chốc lát thời gian như vậy đều sẽ có người nhân cơ hội đi vào.

Thanh y nữ tử tức khắc có chủ ý: “Các ngươi mấy cái trước thay ta thủ nơi này…… Ta đi đem người này bắt tới!”

Nói xong, còn không khỏi phân trần mà hoàn toàn đi vào rừng cây, mà vài tên đệ tử hai mặt nhìn nhau một lúc sau thì chỉ có thay thế thanh y nữ tử thủ cửa vào.

Giữa Rừng cây, Lăng Cửu Tiêu một đường hướng phía trước. Mà ở trong ấn tượng của hắn thì vẫn đi về phía trước liền có thể tới một hồ nước, hồ nước này linh khí đầy đủ nhất, đồng thời lại là nơi ước định trong thư.

“Di?”

Bất quá còn không có đến gần hồ nước thì Lăng Cửu Tiêu lại phát hiện có một tia không ổn…… Trong hồ nước ở phía trước giống như có người.

Xít lại gần vài bước thì Lăng Cửu Tiêu nhìn thấy rõ ràng trong hồ tất cả.

Chỉ thấy ở hơn mười trượng trong hồ có một bóng người trắng nõn nữa đứng trong nước.

Tóc dài tự nhiên như thác nước rũ xuống, bên trong tóc đen lộ ra từng sợi da thịt nõn nà, tùy ý người nào nhìn vào đều không khỏi máu huyết phun trào.

Phù dung trong nước... Câu từ này dường như bởi vì nàng mà tồn tại.

“Ai!”

Đột nhiên thiếu nữ trong nước phảng phất cảm ứng được cái gì, mày liễu vừa nhíu quay đầu ra xem.

Khoảnh khắc một đôi mắt hạnh quét tới, thiếu nữ càng là một chưởng chụp ở trên mặt nước để kích khởi một tầng mặt nước che lấp hết thảy.

Khi Lăng Cửu Tiêu lấy làm kinh hãi thầm nghĩ không tốt, thời điểm muốn xoay người chạy thì thiếu nữ đã cuồn cuộn nổi lên cạnh quần áo bên hồ và ăn mặc hoàn chỉnh mà lượn đến trước mặt Lăng Cửu Tiêu.

Tiếp theo chốc lát, tay ngọc thiếu nữ đưa ra chộp vào phía trên cổ áo Lăng Cửu Tiêu giống như diều hâu quắp lấy gà con, trực tiếp nắm lên kéo đi được tới mười mấy trượng, chờ trên thân Lăng Cửu Tiêu đầy bụi mới đưa hắn nặng nề mà ném xuống đất.

Lúc này thanh y nữ tử mới vừa rồi canh giữ ở lối vào rừng cây vội vàng tới thấy một màn như vậy thì kinh ngạc đến nói không ra lời.

Thanh y nữ tử vội vội vàng vàng hỏi: “Này…… Đại sư tỷ không sao chứ?”

Thời điểm nàng đi vào đã là cái dạng này cho nên vừa rồi xảy ra cái gì thì nàng cũng không rõ ràng lắm.

Vạn nhất đối phương thật sự làm hại cho Bạch sư tỷ thì nàng không tránh được rơi vào một cái tội danh không lo trông coi a.

Bạch Song Kiếm chậm rãi hỏi. “Nhan Nhan, đây là chuyện gì xảy ra?”

Nàng không phải là để cho thanh y nữ tử coi chừng cửa vào sao?

Một khi đã như vậy thì vì cái gì còn sẽ có người tiến vào, hơn nữa vẫn là một cái nam tử!

Thanh y nữ tử cuống quít giải thích, nàng một phen nói nửa thật nửa giả, nàng không sợ Bạch Song Kiếm không tin: "Cái này... Đại sư tỷ, vừa rồi có đệ tử đến đây thông truyền, ta không đi không được, thời gian mới trăm hơi thở. Lúc trở lại thì có sư đệ báo cho biết là có người nhân cơ hội tiến đến cho nên ta lập lập tức chạy tới ngăn cản, không nghĩ tới hay vẫn là còn chậm một bước."

Mặc kệ nói như thế nào thì hiện tại bị bắt được đến chính là cái nam tử, lực chú ý của Bạch Song Kiếm càng nhiều là đặt ở người tới nơi này mới đúng.

Thanh y nữ tử liếc mắt xem Lăng Cửu Tiêu đang gian nan đứng dậy thì vô cùng kinh ngạc nói: "A? Đây không phải là Lăng Cửu Tiêu sao? Dĩ nhiên là hắn!"

Nghe vậy thì nhãn thần Bạch Song Kiếm không khỏi rơi vào trên người Lăng Cửu Tiêu: "Lăng Cửu Tiêu?"

Thiếu niên này diện mạo không tồi, ngũ quan không thiếu anh khí, ánh mắt càng là ẩn chứa một tia trời sinh uy nghiêm. Đáng tiếc con ngươi sinh khí không nhiều lắm, liếc mắt một cái nhìn lại liền biết hắn ý thức mơ hồ, đây là kết quả khuyết thiếu linh hồn.

Chân chính để cho Bạch Song Kiếm để ý cũng là lai lịch thiếu niên này.

Lăng Cửu Tiêu... hậu duệ trong một trăm lẻ tám vương hầu, thời điểm tiếp nhận bia đá tiềm long khảo nghiệm thì bỗng nhiên nổi tiếng là con bách chiến hầu.

Lúc đó phụ thân của nàng suýt nữa trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền.

Bất đắc dĩ ngày hôm sau Lăng Cửu Tiêu lại biến trở về bộ dáng trước mặt, tinh thần hoảng hốt, đần độn, tuy rằng tông chủ Thiên Vũ Tông có bao nhiêu ý tưởng đều đành phải gác lại.

Trăm triệu không nghĩ tới, như vậy gác lại chính là không sai biệt lắm ba năm, mắt thấy rèn luyện vương hầu cửa thứ nhất liền phải kết thúc mà Lăng Cửu Tiêu vẫn là cái này bộ dáng ngu si.

Bây giờ còn thua trên tay của nàng... Chuyện ngược lại có chút không dễ làm.

Lăng Cửu Tiêu vẻ mặt ngây ngô mà đứng dậy, thời điểm Bạch Song Kiếm ở lưu ý hắn thì hắn đang nhìn Bạch Song Kiếm.

Tuy rằng số lần gặp qua không nhiều lắm, nhưng là khoảng cách rất xa ít ỏi vài lần mà thôi, Bạch Song Kiếm đã để lại cho hắn khắc sâu ấn tượng.

Trước mắt vị này áo tơ trắng che thân, phảng phất không dính khói lửa phàm tục, ba ngàn sợi tóc đen thiếu nữ dính hơi nước tự nhiên rũ đến eo, ngực phập phồng hơi lộ ra gấp gáp dồn dập, khi thì lông mi chớp động vẫn như cũ có chứa bọt nước, má phấn càng là nổi lên nhè nhẹ ửng đỏ…… Hiển nhiên, nội tâm Bạch Song Kiếm không như mặt ngoài mà bình tĩnh như vậy.

Bất quá nàng có thể phát hiện Lăng Cửu Tiêu trong nháy mắt và quyết định thật nhanh mặc quần áo hoàn chỉnh mà phản đánh bằng được thì đã phi thường rất giỏi.

Chứ đừng nói chi thời gian chỉ mấy cái hô hấp!

Vô luận thực lực vẫn là tâm tính đều đã lộ ra một đường mũi nhọn võ đạo có chút sở thành.

Nếu thay đổi nữ tử khác, phỏng chừng còn phải chuyển thân làm Lăng Cửu Tiêu nhìn xem cái hoàn chỉnh đâu nè.

Chỉ là nói đi nói lại thì hôm nay trời xui đất khiến mà thua trên tay Bạch Song Kiếm... Sự tình muốn trở nên phiền toái đi.

Trong lòng Lăng Cửu Tiêu cười nhạt thầm nghĩ: "Tuy rằng dùng thân phận lai lịch của ta cùng với biểu hiện thường ngày thì kết cục sẽ không cỡ nào thê thảm... Chỉ là chuyện này quả thực không nhỏ, thay đổi ai tới chủ trì thì ta đều là một phương đuối lý. người viết thư cho ta là muốn đem ta vào chỗ chết."

Nếu Bạch Song Kiếm thực sự đem chuyện làm lớn, tình cảnh lên đến triều đình thì rèn luyện vương hầu không thể nghi ngờ phải kết thúc sớm.

Không cách nào tiếp tục tham gia rèn luyện vương hầu thì toàn bộ bách chiến hầu phủ cũng chỉ có chờ chết mà thôi, chuyện liên quan đến trên dưới một nhà cùng buộc hắn vào tử lộ không có khác nhau chút nào.

Bất quá Lăng Cửu Tiêu đích xác không ngờ tới đối phương to gan như vậy, liền ngay cả Bạch Song Kiếm đều dám can đảm lợi dụng, vạn nhất bị tra ra được thì kết thúc vương hầu lịch luyện chính là cái tôn tử này mà không phải mình.

Thế nhưng những việc này chỉ có thể lúc sau suy xét, trước lúc này còn phải nhìn xem Bạch Song Kiếm là một cái ý tưởng gì, chỉ có thể thấy một bước đi một bước.

Thanh y nữ tử được Bạch Song Kiếm gọi là Nhan Nhan dè dặt cẩn thận hỏi: "Đại sư tỷ, hiện tại phải làm sao bây giờ? Là đem Lăng Cửu Tiêu giao cho tông môn xử lý sao?"

Bạch kiếm ca lắc đầu trả lời: “Không…… Bực này sự tình không thể giao cho tông môn.”

Lời vừa nói ra thì thanh y nữ tử nhất thời thần sắc đại biến... Quả nhiên a, Lăng Cửu Tiêu này nhất định là nhìn thấy tình cảnh kiều diễm gì, bằng không Bạch Song Kiếm làm sao lại không muốn giao cho tông môn xử lý!

Cũng là bởi vì chuyện liên quan đến danh tiết cô gái!

Cho dù các nàng là võ giả, đi đường võ đạo thì danh tiết vẫn như cũ rất quan trọng, không qua loa được.

Thanh y nữ tử lại kiến nghị hỏi: “Như vậy chúng ta ngầm giáo huấn hắn một phen?”

Bạch kiếm ca vẫn như cũ lắc đầu: “Không thể…… Đây là tư đấu, hắn huyết thuật chưa thành, phỏng chừng hai ba cái sẽ bị đánh chết mất.”

Nàng là võ giả đang dung hợp linh quyết, giở tay kê chân đều có thể đủ thôi động lực thiên địa, cho dù là võ sĩ, nàng vẫn có tự tin một kích phải gϊếŧ, chứ đừng nói chi Lăng Cửu Tiêu đều không phải là võ đồ.

Cái này không được, cái kia cũng không được, Thanh y nữ tử cũng sắp điên rồi. "Này... Này nhưng như thế nào cho phải?"

Bạch Song Kiếm làm đại sư tỷ, lý nên quyết định quét sạch hết thảy bất chính.

Ngay trước mặt mọi người đánh tan Lăng Cửu Tiêu, để cho hắn nằm đến kết thúc rèn luyện vương hầu chính là cách làm tốt, đồng thời lại là đối với mình có một cái công đạo.

Thanh y nữ tử cười khổ nói: "Bất quá đại sư tỷ... Ngươi đã là võ giả chân chính mà hắn đều không phải là võ đồ thì có thể hay không chọc người chê cười?"

Võ giả cùng đệ tử không phải võ đồ giao thủ, cùng người trưởng thành đối đứa bé không có bao lớn phân biệt, Bạch Song Kiếm cái quyết sách này như nhau không thể nói rõ cao minh cở nào a.

Bạch Song Kiếm không chút do dự trả lời: "Ta sẽ mời trưởng lão xuất thủ phong bế tu vi của ta, sau đó đem huyết khí tạm thời xuống đến cùng cấp độ của hắn, như vậy cùng Lăng Cửu Tiêu giao thủ liền không có vấn đề đi?.