Chương 74: Xem phim ghét nhất chuyện gì và bệnh viện ghét nhất chuyện gì!

Edit: nammoi

Phần một

Sau đó, Mục Tử Du thật sự cho cô một đống thịt lớn.[nammoi][diendanlequydon]

Hắn nhìn chăm chú vào cô gái đang gặm chân gà không có một chút hình tượng nào, rồi nhìn thịt bò bít tết trước mặt cô, lại còn một đống thịt đang đợi ăn bên cạnh, thật lòng cảm khái: “Muội thật đúng là thích ăn thịt.”

“Bình thường mà.” Mạc Vong nhăn mũi: “Em cũng không phải là thỏ.”

“…” Không thích ăn thịt thì chính là thỏ sao? Đột nhiên Mục Tử Du cảm thấy mình ngồi không cũng trúng đạn, hắn lòng dạ hẹp hỏi, có ý trả thù nói: “Nhưng mà sư muội, chẳng lẽ em chưa từng nghe một câu nói hay sao?”

“Câu gì?”

“Lúc cùng con trai ăn cơm tốt nhất là không nên gặm cánh gà nha.”

“Dạ? Tại sao ạ?” Kinh ngạc.

“Đúng vậy, tại sao nhỉ?” Bởi vì tướng ăn sẽ rất bất nhã nhưng mà… Nhìn bộ dạng của cô lại có vẻ rất đáng yêu, chuyện này là vì hiện thực hay do tình cảm ảnh hưởng đây? Tóm lại, cũng không ghét.

Sau một hồi suy tư, Mạc Vong đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, yên lặng đẩy mâm đầy cánh gà đến trước mặt hắn: “Sư huynh, anh muốn ăn có thể nói thẳng, không cần vòng vo như vậy…”

Mục Tử Du: “…” Ý của hắn thực sự không phải như vậy.

“Phải bổ sung nhiều năng lượng mới có đủ sức khỏe để đi tiếp.”

“Hả?”

“Đồ mới mua được gần một nửa thôi.”

“…” Mặc dù đã sớm hiểu rõ chuyện này nhưng không thể không cường điệu một lần nữa_ con gái ấy mà, trong chuyện đi dạo phố, thật sự bộc phát sức chiến đấu vô cùng đáng sợ.

“Đúng rồi, sư huynh.” Cắt thịt bò bít tết, tiếp tục cắt thịt bò bít tết.

“Sao?”

Bởi vì có mỹ thực trong miệng nên Mạc Vong vô cùng tự nhiên híp mắt lại rồi mới jỏi: “Hôm nay mặc dù là anh hẹn em ra ngoài nhưng hình như… mọi chuyện đều do em quyết định…”

Bởi vì chính mình cũng không quá them ăn, lại không đói lắm nên Mục Tử Du lau miệng, chống cẳm nhìn cô: “Không thích sao?”

“Ặc… Cũng không phải là thích hay không thích.” Cô sắp xếp lời nói một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà chuyện sư huynh muốn làm không phải là không có cơ hội làm hay sao?” Mặc dù cô không hoàn toàn hiểu sư huynh muốn làm chuyện gì? Được rồi, thật ra cô cũng không hiểu chính mình đang nói cái gì?

Cũng may Mục Tử Du vẫn hiểu ý của àng, mỉm cười nói: “Không, anh vẫn đang làm mà.”

“Dạ? Là chuyện thế này sao?”

“Đúng vậy.”

“A.” Cô cái hiểu cái không gật đầu, nếu sư huynh không định nói rõ, cô cũng không có ý định truy cứu tiếp.”

“Sư muội.”

“Dạ.”

“Hình như lễ Giáng sinh trường học có tổ chức vũ hội, đến lúc đó chúng ta làm bạn nhảy co được không?”

Ở bàn cách bàn bọn họ một bức tường gỗ, một vòng áp chế mới lại bắt đầu.

Thạch Vịnh Triết: “Buông ta ra! Cái tên hỗn đản này muốn mưu đồ bất chính, phải trừng trị hắn!”

Những người hay thú khác: “Bình tĩnh một chút! Đại ca, ngươi hãy bình tĩnh một chút!”

Đổi lại ở chỗ ngồi trong góc được một chậu hoa lớn che đậy, Lục Minh Duệ vừa gặm cánh gà vừa gật đầu liên tục: “Không tệ, không tệ, không hổ là Tử Du.”

Nước mắt Mạc Vong cũng rơi đầy mặt: “… Lại còn có chuyện đó nữa sao?” Cứu mạng!

Mục Tử Du bị khuôn mặt đau khổ của cô chọc cười: “Thế nào?”

“Em không biết khiêu vũ…” Nếu không phải trên bàn còn nhiều đồ đạc, cô thiếu chút nữa thì nhào tới rồi: “Sư huynh, anh biết mà…”

“Không phải lúc trước nhảy rất khá sao?”[nammoi][diendanlequydon]

“…” Ảo giác sao? Có cảm giác mặc dù sư huynh đang cười nhưng thật ra có hơi tức giận? Là ảo giác đúng không? Nhưng mà anh ấy nhắc đến chuyện đó: “A, chuyện đó…” Nhớ tới Esther cảm xúc của cô không tự giác tụt xuống, đã lâu như vậy tại sao anh ấy còn chưa trở lại?

“Sư muội?

“A, thật xin lỗi.” Mạc Vong ngẩng đầu lên, cố gắng nở nụ cười: “Nhưng mà những động tác cổ điển rất khó bắt chước.” Cô cảm thấy lời mình nói rất có sức thuyết phục: “Sư huynh, anh quá gầy yếu, em mà đạp lên chân anh, anh chỉ cảm thấy đau, tuyệt đối không thể nhúc nhích được.” Cô nghiêng đầu: “Chẳng qua là nếu như là sư huynh đạp lên chân em, em cảm thấy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Đột nhiên cô nhăn mày lại: “Nhưng mà hình như chân sư huynh lớn hơn chân em rất nhiều, dẫm lên sẽ đứng không vững nha.”

“…” Chắc đây là bị khinh thường sao? Không, đây chính là lời nói thật tâm của cô, nhưng cũng chính vì như thế nên có vẻ càng thêm thê thảm __ coi như có tức giận cũng không có cách nào giận cô, theo một ý nghĩa nào đó thì thật là ngột ngạt. Không đúng, hắn cũng không muốn chịu bất hạnh mới nói đến đề tài này, Mục Tử Du ho nhẹ, nói tiếp đề tài này: “Không biết nhảy cũng không sao, anh có thể dạy em.”

“Dạy em?”

“Ừm, buổi trưa hoặc sau khi tan học, bỏ ra một đến hai tiếng sẽ không có vấn đề gì.”

“…Sư huynh.” Mạc Vong hơi cảm động: “Anh thật là một người tốt.”

“…” Lại bị kẹp tóc rồi hả?

“Nhưng mà, vẫn là từ bỏ đi.” Cô thở dài: “Trước kia cũng từng có người muốn dạy em nhưng mà em chỉ biết đạp người, hơn nữa lúc xoay tròn em sẽ nhịn không được ném bạn nhảy bay ra ngoài… Anh hiểu không.” Nâng trán.

Mục Tử Du: “…” Yêu đương với người khác thì tốn tiền, yêu đương với cô hình như muốn tốn mạng.

“Cho nên, sư huynh à…” Mạc Vong yên lặng nhìn trời: “Em cảm thấy anh đừng nên chủ động đi tìm… Khụ.”

“Đi tìm ngược hay muốn bị đánh?”

“… Đừng nói rõ ra như vậy mà.”

“…” Không, rõ ràng người nói ra chính là cô mà? Mục Tử Du thở dài: “Sư muội, em đúng là không biết kín đáo.”

“Ha ha ha… A Triết cũng thường nói như vạy.”

Bởi vì nghe cô nhắc đến tên người mình ghét, Mục Tử Du hơi nhíu mày. Cũng lúc đó, bàn sát vách cũng yên tĩnh lại, hình như rất muốn nghe rõ cuộc nói chuyện sau đó mà Lục Minh Duệ cười híp mắt nói: “Có trò hay rồi.”

“Sư muội, hình như em hay nhắc đến tên Thạch sư đệ?”

“A? Có không?” Mạc Vong hơi sửng sốt, ngay sau đó nói: “Xin lỗi, em vô ý.”

Mục Tử Du cũng không vui mừng vì những lời cô nói, chỉ là hỏi ngay: “Tại sao lại muốn nói xin lỗi anh?”

“Khụ, bởi vì… Quan hệ giữa sư huynh và cậu ấy không tốt lắm, nhắc tới cậu ấy anh sẽ không vui đúng không?”

“Hả? Là đệ ấy nói với em sao?”

“Không.” Mạc Vong khoát tay: “Sao lại vậy được? Tên kia cũng sẽ không đặc biệt nói chuyện như thế này với em, với lại mỗi lần gặp mặt hai người đều… Căn bản là không cần phải nói cũng rõ.”

Mục Tử Du nở nụ cười vô cùng nhu hòa, nói: “Sư muội, em rất tò mò à?”

“Hoàn toàn không hề tò mò.” Cô trả lời vô cũng dứt khoát.

“Hả?”

“Ừ, biểu tỷ của em đã từng nói.” Cô ho nhẹ mấy tiếng, bắt chước giọng nói của biểu tỷ: “Con trai vị thành niên đều rất ngu ngốc, bọn họ chơi trò trét bùn, cứ trực tiếp coi như không thấy là tốt rồi.”

Mục Tử Du: “…” Đây coi như là đang công kích cuộc sống sao? Lại còn là kỳ thị giới tính?

Thạch Vịnh Triết: “…” Kẻ thù bị mắng cậu rất vui mừng nhưng cảm giác quái quái chỗ nào ấy…

Những người hoặc thú khác: “…” Thân! Chính ngươi cũng

bị mắng có được không?

Lục Minh Duệ: “…” Ha ha ha, thật không hổ danh là sư muội.

Mà hình như cô cũng phát hiện lời nói của mình có vấn đề: “A, xin lỗi sư huynh, không phải em mắng anh ngu ngốc. Em…” Mạc Vong rơi nước mắt đầy mặt, biểu tỷ hại cô rồi! Biểu tỷ hại cô rồi!

“Ăn đi không nguội.”

“A…”

Vì vậy cô lặng lẽ ngồi ăn hết thứcăn.

Mục Tử Du nhìn cô chăm chú, tướng ăn nhìn có vẻ rất ngon nên cũng không kìm lòng được ăn thêm vài miếng, khi phản ứng kịp lại thấy hơi buồn cười. Nếu như có nhà hàng nào khai trương, đoán chừng không cần quảng cáo chỉ cẩn để cô chặn cửa lại, những người khác cũng tự nhiên cảm thấy đói bụng. Nhưng mà, vócdáng cô bé như vậy, bụng nhìn nhỉ như vậy, cái miệng cũng nhỏ xíu, làm sao có thể ăn hết nhiều đồ như vậy? Cô để đồ ăn ở chỗ nào?

“Sư huynh, huynh nhìn em làm cái gì?”

“Anh chỉ đang suy nghĩ, em ăn nhiều thức ăn như vậy, tại sao lại không thấy mập lên?”

“Thật?” Ánh mắt cô lấp lánh nhìn hắn, bất luận con gái bao nhiêu tuổi đều thích nghe câu nói này.

Mục Tử Du bị hành động của cô chọc cười, ngay sau đó ho nhẹ: “Ừ.”

“Ha ha ha, dùng lời nói của biểu tỷ em chính là __ Ta có tám cá dạ dày để chứa thức ăn, một cái để chứa bữa ăn chính, một cái để ăn bánh ngọt, một cái để ăn thịt, một cái để uống…”

“Đồ ăn nguội hết rồi.”

“A.” Tiếp tục ăn.

“…” Rốt cuộc biểu tỷ của cô là thần thánh phương nào?

Sau bữa cơm trưa, hai người lại đi dạo tiếp đến bốn rưỡi chiều. Cuối cũng cô nhìn hai túi xách bự trong tay, hài lòng cười.

“Mua đủ chưa?”

“Ừ.” Kế tiếp nên nói tạm biệt với sư huynh thôi?

“Có muốn đi xem phim không?”

Lúc này Mạc Vong mới phát hiện, không biết hai người đi đến rạp chiếu phim gần đó từ lúc nào. Gần đến Noel, có rất nhiều phim quảng cáo trước nhưng cũng chỉ có một vài phim đang chiếu, so với phim chiếu vào dịp Noel rõ ràng ít hơn rất nhiều. Cô thử tính thời gian, xem phim xong cũng đã đến sáu giờ chiều, cũng không tính là muộn, hơn nữa mua đồ xong lại vứt bỏ sư huynh lại, có cảm giác là lạ, đúng rồi, giống như trong sách có hình ảnh “Dùng xong thì ném”… Hình như có chỗ nào không đúng?

Vì vậy cô gật đầu đồng ý: “Để cảm ơn, em mời sư huynh xem phim cũng được!”

“Được.” Hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mục Tử Du cũng không quá cố chấp.

“Sư huynh muốn xem phim gì?”

“Ừ, phim đó thì sao?” Hắn chọn một bộ phim hài, nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến thời gian bắt đầu.

“Ha ha, phim kia thì sao?” Mạc Vong có ý xấu chỉ một bộ phim ma.

“Cũng được.” Nói xong hắn đi đến phòng vé.

“Dạ? Chờ một chút… Sư huynh…” Nước mắt cô rơi đầy mặt, đuổi theo, cô chỉ nói vậy thôi cũng không thật sự muốn xem phim ma đâu, hơn nữa trời mùa đông nhanh tối hơn những mùa khác nhiều, đến lúc cô đi về… Cứu mạng! Không sợ tối không có nghĩa là không sợ ma nha! *khóc ròng*

Cũng may, cuối cùng cô cũng đuổi kịp, sau khi ngăn Mục Tử Du lại, Mạc Vong lấy một sức mạnh không thể nào ngăn chặn, mạnh mẽ vỗ tờ một trăm đồng lên quầy, hô lớn: “Cho em hai phiếu!”

Người bán vé yên lặng liếc cô: “Xin lỗi, chưa đủ tiền.”

Mạc Vong: “…”

Mục Tử Du: “Phốc.”

Nước mắt Mạc Vong lại rơi đầy mặt, cầm “quả dâu tây lớn” bên hông lên, móc tiền ra: “Như vậy đã đủ chưa?”

Người bán vé lại yên lặng nhìn cô: “Em vẫn chưa nói muốn mua phim gì?”

Mạc Vong: “…”

Mục Tử Du: “Ha ha ha.”

“Sư huynh…”

“Chuyện gì?”

“Anh có thể đừng cười được không?”

“Khụ, anh sẽ cố.”

“…” *khóc ròng*