Chương 66-2: Biếи ŧɦái cái gì ghét nhất rồi ! & Cười giỡn cái gì ghét nhất rồi ! (2)

Phần hai

Mọi người đều biết, một khi con người tức giận, rất dễ đánh mất lý trí.

Nhưng một khi tỉnh táo lại, sẽ cảm thấy áy náy với chuyện mình làm trước đó.

Bây giờ Mạc Vong cũng trong trạng thái như vậy.

Cô rất rõ, tên trúc mã ngu ngốc nhà cô nhất định sẽ không làm chuyện đó, nhưng mà không phải mới vừa rồi

tức giận sao? Không nghĩ đến vừa nãy...... Hơi nóng một chút, khụ khụ khụ......

Thạch Vịnh Triết ở trong cơ thể Mạc Vong có chút xấu hổ

gãi gãi hai má: "Này, không

sao chứ?"

"Làm sao có thể không có việc gì hả?" Thạch Vịnh Triết thở dài, "Cậu mới vừa rồi là thật sự muốn gϊếŧ chết tôi sao?"

"Với việc làm của cậu, chết đến mười lần đều không đủ?"

"......" Được rồi, theo sự thật mà nói. Cho nên cái đề tài này tốt nhất là...... Bỏ qua đi, "Bây giờ vấn đề là chúng ta đổi lại chứ?"

"Tại sao muốn đổi trở lại?" Mạc Vong ôm cánh tay, rất khác với mọi ngày nở nụ cười lạnh, "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt."

"Hả?" Này này, cô là muốn ở luôn trong cơ thể hắn sao?

"Thế nào, cậu sợ tôi đến tìm bạn gái cậu gây phiền toái sao?" Lý trí của cô đã khôi phục rất rõ ràng, loại này 100% là Mạc Tu Hữu[1], theo cách nói của ba Thạch thì —— trúc mã nhà cô là một tên ngu ngốc, có thể cua được con gái mới là lạ? Nhưng cô vẫn rất tò mò, hắn rốt cuộc đã làm gì với cô gái này.

[1] Mạc Tu Hữu: thời Tống, Trung Quốc gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời là Mạc Tu Hữu ''Có lẽ có''. Về sau từ này dùng theo nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

"Gái, bạn gái? Đợi chút, tôi khi nào thì có bạn gái chứ?" Thạch Vịnh Triết bị lời nói không đầu không đuôi làm cho đơ người, "Ai nói với cậu là loại quan hệ này?" Đợi đã nào...! Đầu óc của hắn lúc này còn tốt hơn cô rất nhiều, hơn nữa hắn bây giờ hoàn toàn có biến thành "Dũng giả" sau trí nhớ, chỉ là trong chốc lát, liền suy luận ra vấn đề mà cô nói lúc này, lập tức trên đầu nổi đầy hắc tuyến, Này này, bạn gái cái gì? Có thể không nói lung tung được không? Rất dễ

bị hiểu lầm đấy!

Vì vậy, giải thích hắn.

Không thể không nói, làm ra bộ mặt dày giống như "Hợp Thể" các loại đối với thiếu niên thật lòng mà nói là quá khó khăn, thật may là trước khi hắn nói, lấy tay khoác lên vai hắn kéo hắn trở về, ở trước một mình cô mất thể diện so với ở trước mặt mọi người mất thể diện thì cái nào hơn đã rõ rồi!

"Ha Ha ha ha ha ha......" Nghe xong tất cả, Mạc Vong lập tức phun ra tiếng cười.

"Đừng cười!" Thạch Vịnh Triết trước sau như một bức tượng nói,: "Tóm lại, hay là trước tiên đổi trở lại đi." Cô cười lên dĩ nhiên rất đáng yêu, nhưng vấn đề là, bây giờ cô chính là dùng thân thể của hắn, có thể tưởng tượng sao? Một thiếu niên tay ôm lấy bụng khom lưng cười to, đầu gối hai chân còn khẽ khép lại...... Thế nào cũng không có cách nào nhìn vào được!

"Không cần ~"

"Này!"

"Tôi cảm thấy như bây giờ vo cùng tốt nha." Mạc Vong vươn tay lên sờ lên bắp thịt "Mình", "Mặc ít như thế cũng không lạnh, rất lớn

~" mùa đông cũng không sợ lạnh sao.

"......" Bởi vì động tác của Mạc Vong mà khuôn mặt Thạch Vịnh Triết chợt đỏ lên, nghiêng đầu kêu, "Chỗ nào lớn hả?!"

Mạc Vong: "......" Mặc dù bình thường thường nhìn bộ dáng mình trong gương, nhưng kém xa giây phút nhìn trực tiếp như thế này, đứng ở trước mặt là mình, đồng thời cũng không phải là mình, như vậy cô cảm thấy có chút kỳ quái. Huống chi, mới vừa rồi động tác A Triết...... Cô lẩm bẩm nói: ‘’Cậu đỏ mặt lên sao lại đáng yêu như vậy......" Rõ ràng hắn là con trai chứ? Không khoa học chút nào!

"Cậu không thấy mình nhìn nhầm chứ?!" Thạch Vịnh Triết bày tỏ mình thật long không muốn bị hình dung bằng từ ‘’Đáng yêu’’, hắn không thể nhịn được nữa mà châm chọc, "Cậu là muốn giúp tôi thay quần áo, tắm rửa và đi nhà cầu sao?!"

"...... Vậy đổi lại đi!"

"......" Mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng người khác lại càng thêm khó chịu —— hắn rốt cuộc là bị ghét bỏ nhiều bao nhiêu chứ!

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Tát Tạp, hai người rốt cuộc cũng khôi phục như cũ.

Đạt được ước muốn Thạch Vịnh Triết thở phào một hơi, nếu như ma pháp này mà không có biện pháp hóa giải thì...... Khụ khụ khụ, không được, không thể suy nghĩ nhiều!

Mạc Vong cũng cảm thấy vô cùng đau: "A...... Đau......"

"Bệ hạ?" Esther ân cần hỏi, "Người sao vậy?"

"Tôi tự bị mình đánh."

"......" X

cá N.

"Sớm biết như vậy sẽ chờ thương thế tốt lên rồi mới đổi lại." QAQ

Thạch Vịnh Triết: "......"

Thanh mai của tôi không thể âm mưu như vậy! #

Ngay sau đó, Thạch Vịnh Triết đi vào phòng thay quần áo thay quần áo, mà Mạc Vong tắc khứ người bạn nhỏ

trong nhà lấy về hành lý của mình, tất cả không cần nhiều lời.

Ngày mai, cũng chính là chủ nhật.

Bầu trời tự dưng lại mưa xối xả như trút nước, duới tình huống như thế, mọi người dĩ nhiên không thể nào ra ngoài, vì vậy cuộc hẹn "Bữa tiệc đồ nướng" chỉ có bị tạm thời gác lại rồi, dù sao đồ nướng

chỉ có ở bên ngoài ánh sáng mới có không khí.

Nhận được tin nhắn thông báo thì

Mạc Vong đang núp ở trong chăn, rối rắm "Rốt cuộc cũng không muốn thức dậy".

Mọi người đều biết, trời mưa là thích hợp nhất để ngủ. Mà xưa nay cô vốn là người ham ngủ, cho nên như vậy là điều là vô cùng bình thường. Thế nên vừa nhận được tin nhắn, cô lập tức vui mừng, vì vậy vô cùng sung sướиɠ

bỏ điện thoại di động xuống, trực tiếp ngủ đến buổi trưa.

Chuẩn bị xong bữa trưa thanh niên đi vào gian phòng thì thấy chính là một màn như vậy —— trên giường là một đám mây nhỏ, hoàn toàn không tìm được thân hình cô gái, chỉ có thể thấy ở chính giữa là

"Một quả cầu nhỏ tròn tròn".

Esther khẽ thở dài một cái, đi tôii bên giường nói nhẹ: "Bệ hạ, ngủ như vậy sẽ rất khó thở."

"......"

"Bệ hạ?"

"......"

"Bệ hạ......"

"Ưmh......" Một chòm tóc chui ra từ trong chăn, tiếp đó lại không có phản ứng.

Esther: "......" Lần nữa thở dài, vươn tay nhẹ nhàng gạt chăn, "Bệ hạ, nên thức dậy rồi."

"...... Không muốn, ngủ thêm một lát đã." Kéo chăn, nằm bất động...... QAQ đi xuống dưới chui vào......

"Bệ hạ, ngài vẫn hưa ăn bữa sáng." Về vấn đề nguyên tắc, nếu không có mệnh lệnh của cô, Esther bình thường sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, "Bữa trưa làm ơn tất dùng chút."

"Ta không đói bụng......"

"Bệ hạ, ngài......" Tiếng nói bỗng dưng ngưng hẳn.

Mặc dù ý thức còn có chút mơ hồ, nhưng một lát sau, Mạc Vong

liền cảm thấy có cái gì không đúng —— tại sao Esther không càm ràm nữa? Không đúng, đây không phải là phong cách của hắn!

Được đối xử tốt như vậy, cô gái ở trong chăn lật người, chậm rãi gạt bỏ chăn, nhìn ra phía ngoài.

Nhìn xuống dưới liền bị dọa đến hết buồn ngủ.

Bởi vì, chẳng bết từ lúc nào Esther đã té xuống đất, cơ thể hơi co rúc, đôi tay đè ép trên ngực, trên trán đổ mồ hôi hột.

"...... Esther?" Cô vội vàng vén chăn lên rồi xuống

giường, bởi vì động tác quá nhanh, cô gần như là ngã xuống, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để ý những thư snayf, cô nén đau, "Esther, ngươi không sao chứ?!"

Vừa hỏi cô vừa vô thức nắm tay Esther.

Lạnh quá!

Có lẽ là do ma lực gây nên, nhiệt độ cơ thể Esther vẫn thấp hơn người thường, nhưng, à lập tức bị như vậy, hiện tại cũng quá......

Đang lúc cô lo lắng muốn chết thì đột nhiên Esther bật dậy nở một nụ cười.

Giống như băng sơn tan chảy, đây là một nụ cười mỹ lệ hiếm gặp.

Cũng do tính cách lạnh lùng nghiêm túc, nụ cười của Esther phải gọi là hiếm thấy, cho dù chung sống lâu như vậy, cô cũng chỉ mới thấy vài lần, lại không ngờ trong tình huống này......

Lại nói chuyện này rốt cục có gì buồn cười?

Đáng cười chox nào?

Trong lúc cô trợn mắt há mồm thì Esther đột nhiên ngồi dậy, giọng điệu nhu hòa nói với cô: "Bệ hạ, đã dọa ngài sao?"

"...... Hả?"

"Chỉ là, nếu không làm như vậy, ngài hình như sẽ không dễ dàng thức dậy như vậy."

"...... À?"

"Bệ hạ, cơm trưa chuẩn bị sắp xong rồi."

"Hả...... Ah?????" Đây là đang dùng kế lừa cô thứ dậy sao?

Đợi chút, có nhầm lẫn gì chứ?

Mấy chuyện này nếu như là Greens hoặc là Thain làm, vậy thì cũng không có gì, nhưng vấn đề là, là Esther làm! Nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được hắn sẽ làm mấy chuyện này? Chẳng lẽ nói......

Mạc Vong chợt vươn tay, kéo mặt của Esther lại xoa nắn: "Ngươi không có sai...... Chẳng lẽ nói Saka lại dùng ma pháp chuyển đổi? Ngươi rốt cuộc là ai? Greens hay là THAIN? Nói!"

"...... Bệ hạ......" trên đầu Esther xuất hiên mấy vạch đen, "Thần thật sự là Esther." Hắn kêu nhỏ giọng, "Bệ hạ ngài không phải vẫn nói là thần thiếu tình cảm sao? Cho chỉ muốn cùng ngài vui đùa một chút, xem ra là thất bại rồi."

"......"

"Chọc giận ngài rồi sao?" Esther đột nhiên quỳ một chân xuống, cầm tay của Mạc Vong đặt lên trán, "Thần khẩn cầu tha thứ của ngài."

"Không...... Không, không có việc gì. Ta không có tức giận."

"Bệ hạ......"

"Thật đó! Ta ta ta ta ta đi rửa mặt!"

Nói xong, cô chạy như bay vào toilet, lấy nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, rồi sau đó im lặng nhìn vào gương thật lâu.

—— Mình đang nằm mơ?

—— Hay là cơn ác mộng?

Được rồi, có lẽ là bởi vì vừa mới thức dậy nên đầu óc có chút mụ mị, nàng cho tôii bây giờ cũng không biết rõ đây rốt cuộc là cái gì tình huống.

—— Esther nói giỡn?

—— chớ có nói đùa được không?!

Mà Mạc Vong không biết làm thế nào, Esther vẫn quỳ gối như cũ, vẫn phản chiếu lên bóng lưng của cô, cho đến khi cô không nhìn thấy nữa, Esther mới hơi nhíu chân mày, một tay đặt ở tim, cả người không có sức lực ngồi dựa vào giường, hít một hơi ật sâu, sau đóchậm rãi thở ra.

Thật ra thì không chỉ có trên trán, mà cả trên người hắn đã đổ mồ hôi lạnh.

Hắn đương nhiên biết cô gái không tin tưởng lời của mình, nhưng cũng chỉ là một chú, chỉ là trừ cái lời nói dối bụng của hắn, hắn không tìm được cớ nào khác.

"Bệ hạ......"

"Xin tha thứ cho thần......"

Biết rõ nói dối cô là chuyện không thể tha thứ được, nhưng là.....

—— chỉ là không sao, hắn sẽ rất nhanh bị trừng phạt.

—— bản thân hắn phạm tội, dĩ nhiên một mình hắn gánh chịu.